
tình nhân vui vẻ.”
“Gần đây tình hình Phương thị hình như không ổn cho lắm?” Trên đường từ khách sạn về nhà, Minh Thiên Tàng bất ngờ hỏi Niệm Tình về chuyện công ty.
Cô nhìn hắn, “Liên tục ba năm làm ăn lỗ vốn, hai năm qua mới bắt đầu chuyển biến khá lên một chút, anh nghĩ nó có ổn không? Giá cổ phiếu thật vất vả mới vững vàng, bên ngoài lại có lời đồn thất thiệt bay đầy trời, cho dù tình hình công ty đã có chuyển biến tốt, bị những thứ tin tức trái sự thật kia ảnh hưởng, ngoài giá cổ phiếu ra cũng không thu lợi được gì.”
“Ba em khi còn sống luôn duy trì vậy sao?” Minh Thiên Tàng hai tay vịn tay lái, mắt thủy chung nhìn thẳng phía trước.
“Ở thời điểm của ba có lẽ còn tệ hơn so với bây giờ.” Niệm Tình dựa vào thành ghế nệm, trên mặt toát ra một tia phiền muộn.”Ông ấy không nói với em chuyện làm ăn, làm cho em tưởng tình hình kinh tế nhà em rất tốt, cho đến khi ba và mẹ em qua đời vì tai nạn giao thông, luật sư và thư ký đem một đống lớn giấy báo cáo tài vụ, báo cáo tình hình tài chính kinh doanh vứt xuống trước mặt của em thì em mới biết công ty gặp khó khăn.”
“Em đã đền bù không ít sai lầm với chỗ sơ hở, bây giờ Phương thị so với năm năm trước thật ra thì đã khá hơn nhiều.” Giọng nói lãnh đạm của Minh Thiên Tàng nhận xét tình hình Phương thị mấy năm qua, không khỏi làm Phương Niệm Tình cả kinh. Thì ra hắn hiểu rất rõ Phương thị còn hơn với tưởng tượng của cô.
Cô ôm cánh tay của hắn, “Anh nếu biết em có nhiều phiền toái như vậy, thì nên biết, em cần vụ mua bán với Khải Nhĩ như thế nào, đừng làm khó em nữa, có được không?”
Hắn trả lời, “Tôi là người làm ăn.”
“Anh chính là vị hôn phu của em!” Cô nhìn hắn không chớp mắt, “Thiên Tàng, anh biết em là chưa bao giờ cầu xin ai bất cứ chuyện gì, nếu như mình có thể giải quyết khó khăn, em tuyệt sẽ không làm phiền anh.”
“Đây chính là thái độ em đối với vị hôn phu sao?” Minh Thiên Tàng dùng giọng nói chế nhạo, “Lúc cần giúp thì mời tôi uống trà đi ăn, lúc không cần ngay cả mặt đều không cần thấy”
“Nếu như anh không bay đến Mĩ, em hoàn toàn có thể ngày ngày gặp anh. Chuyện của công ty làm cho em bể đầu sứt trán, em làm sao có thời giờ bay đến Mĩ tìm anh.” Niệm Tình cũng không nhịn được oán trách, “Cái anh này lần này trở lại, rốt cuộc là vì giúp em, hay là cố ý nhìn em bị bêu xấu?” Cô vẫn có điều hoài nghi, nhưng không biết làm thế nào nói ra lời. Nếu hôm nay nói được tại đây, cũng không cần giấu giếm nữa.”Thiên Tàng, có chuyện em nhất định phải cho anh biết, về Hiểu Đông. . . . . .”
Xe chợt khẩn cấp thắng gấp, dừng ở giữa lộ.”Lời đã nói ra tôi không muốn lặp lại nữa.” Hắn lạnh lùng nhắc nhở cô.
“Em đã nói, nếu như không chính xác liền nhất định phải sửa đổi nó!” Niệm Tình cũng rất cố chấp, “Lái xe vào lề đường, em muốn nói chuyện này rõ rang với anh, nếu như hôm nay anh không cho em thời gian nói rõ, em lập tức nhảy từ trên xe xuống!”
Minh Thiên Tàng trầm mặc mấy giây, dừng xe đậu vào ven đường.
“Em nói, tôi nghe.” Hắn bày ra tư thế lắng nghe.
Niệm Tình kéo vai của hắn, “Minh Thiên Tàng, em hỏi anh một vấn đề, bởi vì anh yêu em mới tiếp nhận hôn ước đó, hay là bởi vì cái duyên phận chó má?”
“Có cái gì khác nhau sao?” Đuôi long mày hắn nhíu lên, “Dù sao kết cục đều là giống nhau.”
“Em chỉ muốn nói cho anh biết, kể từ lúc sau khi ba em qua đời, em bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Ban đầu ông sảng khoái đáp ứng lời cầu hôn nhà anh, rất có thể là muốn nhờ sức mạnh của Minh thị cứu vớt công ty mình, nói cách khác, ý đồ ba em trong chuyện đính ước với Minh gia không bình thường, vừa bắt đầu là đã không đơn giản như vậy.”
“Vậy thì như thế nào?” Hắn không biến sắc, “Người muốn từ Minh gia lấy được lợi ích, cũng không phải hiếm.”
“Ý của anh là, cho dù em cũng muốn lợi dụng anh mới chấp nhận hôn ước, anh cũng không ý kiến sao?” Cô nhìn hắn.
Hắn cổ quái cười một tiếng, “Người muốn cùng tôi kết hôn quá nhiều, tôi sẽ không vì mỗi một người mà chấp nhận đính hôn .”
“Như vậy, em không phải có thể cân nhắc là, anh quyết định liên thủ với em lấy phương thức đính hôn chận lại miệng ba mẹ, thật ra anh có hảo cảm với em?” Ánh mắt Niệm Tình lóe lên.
Tay của hắn vuốt ve tóc cô, hôn xuống sau vành tai cô, có chút khinh bạc, khác xa với hắn lúc bình thường. Mặc dù hắn mới vừa rồi không có uống rượu, nhưng nụ hôn của hắn lại mang theo mấy phần cảm giác gây chếnh choáng khi say, khiến từ đầu đến chân lỗ chân lông của Niệm Tình tất cả đều mở ra, run rẩy như có dòng điện chạy qua.
“Còn cần đáp án của tôi sao?” Tròng mắt của hắn trấn định, gương mặt phóng đại kề sát mặt cô.
Trước mặt tất cả dưỡng khí cũng bị hắn đoạt đi, cô hé miệng, lại nghe không được tiếng của mình.
“Trừ cái vấn đề này, em còn có gì cần nói sao?” Hắn hình như muốn lái xe tiếp.
Cố gắng bình phục tâm tình của mình, nghĩ đến vấn đề mấu chốt một người khác, “Về Hiểu Đông, anh có thật nhiều hiểu lầm em phải giải thích.”
“Em xác định là “ tôi hiểu lầm” sao?” Hắn cố ý nhấn mạnh mấy cái chữ kia.
“Em xác định!” Cô kiên quyết nói: “Hiểu Đông từ nhỏ xuất thân lận đận, Triệu thúc thật ra không phải ba ruột của