Ring ring
Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325485

Bình chọn: 9.00/10/548 lượt.

ng cọ sát phía trên, một tay đem quần áo từ phía sau lưng cô cởi ra, vô hạn cảnh xuân liền lộ ra trước mắt.

“. . . . .” Lam Đóa nhíu mi, tựa như sắp khóc, “Lạc Thành anh muốn làm gì? Anh buông ra a! Đừng sờ em! ! ! Anh buông ra. . . .”

Cô phí công giãy dụa, vẫn bị chôn sâu trong ngực anh, cảm nhận rất rõ ràng được bàn tay anh đã từ phía sau lưng cô chậm rãi men về phía trước, một mực tấn công tuyết cảnh, tay kia thì cởi bộ nội y mỏng manh của cô ra, hung hăng mà nhào nặn.

Lam Đóa có ngốc cũng biết anh muốn làm gì.

“Lạc . . . . Ưm!” Cô cắn môi, cảm giác được hai luồng điện từ đỉnh núi mẫn cảm đang bị anh chà đạp truyền tới, quần áo trước người cũng đã bị cởi gần hết ra, càng ngày càng giống với khỏa thân mà nằm trong lòng anh.

“Anh đừng như vậy được không?” Đột nhiên Lam Đóa bật khóc, bất lực địa ghé vào trong lòng anh, tất cả những nơi mẫn cảm trên cơ thể đều bị khơi mào kích thích, cảm giác này dọa đến cô: “’Lạc Thành . . . . Anh nhẹ một chút . . . .”

Khí lực của anh quá lớn, khiến cho cô cảm thấy đau nhức. Lạc Thành hơi hơi nhíu mi, lông mày rậm rạp nhíu chặt lại, con ngươi tối màu tràn ngập khát vọng không thể che lấp.

Anh có thể dừng lại mới là lạ.

Cánh tay to lớn đem tiểu nữ nhân trong lồng ngực gắt gao vây trụ, dùng sức đem cả người cô ôm chặt lấy, đứng dậy xoa xoa mái tóc của cô, vừa hôn vừa ôm cô hướng tới phòng ngủ đi đến.

“Uh. . . . . . ” Lam Đóa trời đất quay cuồng, bị anh hôn đến suýt nữa ngạt thở.

Một đường nghiêng ngả lảo đảo, kiên nhẫn của Lạc Thành càng ngày càng kém, môi giữ chặt môi dưới của cô hơi thở cũng càng ngày càng dồn dập, hất tung chăn mỏng trên giường ra, đặt cô nằm dưới thân.

Cô gái nhỏ xinh không có xương trong lòng hóa thành một làn nước mùa xuân, lưu luyến quyến rũ, khiến cho người ta chỉ muốn phạm tội.

Lạc Thành cẩn thận nhấm nháp ngọt ngào trong miệng cô, nụ hôn càng ngày càng sâu, chỉ có thể nghe được thanh âm nức nở rất nhỏ của cô, ngón tay thon dài đem một cúc áo lại một cúc áo cởi bỏ ra, mặc cho bàn tay nhỏ bé vô lực của cô đang đánh loạn trên người mình, nhìn thấy cô dần dần mất đi khí lực, dục vọng trong người anh càng ngày càng mãnh liệt.

Không cần đến 3 phút sau, nội y tối màu của Lam Đóa đã bị xé nát hoàn toàn, quẳng xuống dưới giường.

Trong phòng một mảnh nồng đậm lửa nóng, ngón tay Lạc Thành dây dưa tóc cô, quấn quanh vài vòng đem cái gáy của cô chế trụ, lúc này mới buông cánh môi cô ra, môi một đường dọc theo cái cằm xinh đẹp cùng đường congg mỹ lệ dần dần đi xuống.

Lam Đóa dồn dập hít thở, ý nghĩ từng đợt mê muội.

“Lạc Thành. . . . . . Lạc Thành. . . . . . Em sai rồi, em sai rồi được chưa? Anh đừng như vậy. . . . . .” Cô mang theo nức nở cầu xin anh, cánh tay nhỏ bé mềm mại ôm chặt lấy vai anh, chịu đựng cơ thể đang bị anh tập kích.

“Cái gì?” Thanh âm của Lạc Thành khàn khàn lạnh lùng hỏi.

Tay anh bao trùm trước ngực cô, hung hăng nhào nặn, dùng phương thức bạo ngược nhất chà đạo đỉnh núi mẫn cảm của cô, khiến cho đóa anh đào đỏ bừng lên, nhào nặn, giày xéo thậm chí là cắn nuốt? Dùng những nụ hôn nóng bỏng biểu hiện yêu thương của mình.

“A” trong cơ thể Lam Đóa truyền đến một cỗ kích thích bén nhọn, ngửa đầu hô lớn, bàn tay trắng nõn chậm rãi tham nhập vào mái tóc dày đậm của anh.

Động tác của Lạc Thành tốc độ mà dứt khoát, biến thành cô thở không nổi.

“Em còn chưa có chuẩn bị tốt, anh đừng như vậy a. . . .” Lam Đóa cố gắng đuổi bắt quay về một tia lý trí, mang theo nức nở nói.

Cô thật sự không nghĩ tới liền nhanh như vậy đã giao ra chính mình, tuy rằng cô động tâm với anh, mặc dù có thời điểm bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo , chính là cảm giác thân thiết tàn sát như vậy đã dọa tới cô, cô hoài nghi không biết bản thân mình có thể tiếp nhận được hay không, nhưng mà thân thể bị tay anh nặng nề mơn trớn, cả người nóng bừng như có một luồng điện sẹt qua, thân thể cô kịch liệt run rẩy, cấm địa tư mật một mảnh buộc chặt. Buộc chặt đến mức hơi hơi đau đớn.

Đây có lẽ chỉ là bắt đầu, nhưng mà cô đã đầu hàng mất rồi.

“Chỗ nào chuẩn bị chưa tốt?” Lạc Thành buông ra điểm mẫn cảm trước ngực cô, con ngươi tối màu ngẩng lên, chăm chú nhìn cô, bàn tay không khách khí tham nhập vào giữa hai đùi non mịn bóng nhẵn của cô, chạm được một mảnh lầy lội, “Thực sự đã ẩm ướt đến như vậy, em còn nói chưa chuẩn bị tốt sao?”

“Không phải, không đúng, không đúng, không phải. . . . . .” Lam Đóa khóc hét lên, nơi sâu nhất trong thân thể càng đau nhức, cô còn không biết có một loại khát vọng cực kỳ đau đớn, “Em sợ hãi, em không muốn qua loa như vậy, . . . . Lạc thành!”

Con ngươi của người đàn ông tuấn lãng như thiên thần chợt lóe lên, đem đùi ngọc tuyết trắng của cô nâng lên, chậm rãi tách sang một bên, làm cho khoảng cách tiếp xúc giữa hai người càng thêm gần gũi, Lam Đóa có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của anh, nguy hiểm đang ùa tới.

“Trở thành người đàn bà của anh là chuyện sớm muộn đều phải thành, anh nói rồi, anh không có kiên nhẫn . . . .” Lời nói củaLạc Thành đã khàn khan, cực lực khắc chế đã khiến anh chậm rãi đổ mồ hôi, “Yên tâm, anh sẽ dịu dàng hơn