
ily nhận ra sự nghi hoặc của nàng, cười rộ lên, vuốt ve khuôn mặt nàng: “Lâm, rồi cô sẽ hiểu.”
Lâm Hi Hi vẫn không hiểu gì cả. Chỉ là ở cùng một chỗ với Lily, tâm
trạng của nàng cũng trở nên vui vẻ, có người bên cạnh luôn tươi cười có
thể giúp người ta quên đi mọi phiền muộn, Tần Dịch Dương cũng bởi vì như vậy mới thích Lily, không phải sao?
Buổi tối sau khi tan tầm, Nguyễn Húc nói muốn đưa nàng về, Lâm Hi Hi dịu dàng từ chối.
Thật sự nàng còn có việc, tối nay nàng hẹn dẫn Viện Y đi gặp Lam luật sư.
Lúc Lily cụp mắt thất vọng, Lâm Hi Hi chỉ cười yếu ớt, gọi một chiếc taxi đi tới nhà hàng.
Ánh đèn trong đại sảnh nhu hòa, có tiếng nước phun nho nhỏ, từ xa Lâm Hi Hi đã nhìn thấy bóng dáng hai người, nàng gọi một tiếng: “Viện Y,”.
Nàng bước đến ngồi xuống, “Thật xin lỗi, đã đến trễ, mình phải tăng ca một giờ.”
Luật sư gật đầu, vẻ mặt không biến đổi.
“Cậu làm việc ở Bác Viễn thế nào? Bên đó đãi ngộ tốt chứ?” Tống Viện Y hỏi nàng.
Lâm Hi Hi gật đầu; “Rất tốt. Lam luật sư, chúng ta có thể bắt đầu chưa?’’
Ánh mắt luật sư nhìn nàng, nàng trả lời: “Được.”
Thảo luận một hồi, bọn họ trao đổi cho nhau ý nghĩ của mình, cũng nói
qua những vấn đề cần nói đến trong phiên tòa. Tống Viện Y một mực im
lặng thật xấu hổ khi nhắc đến vấn đề này, mà tiếng nói của Luật sư vẫn
nhắc nhở cô, nếu như không đối mặt với vấn đề này, tội danh sẽ không
được lập thành, quá trình sẽ khó khăn hơn, nhưng những điều này đều rất
cần thiết.
Bên ngoài nhà hàng, màn đêm yên tĩnh, buổi thảo luật của bọn họ cũng kết thúc.
“Cô đã xem xét rất nhiều tài liệu cùng kiến thức chuyên ngành à?” Ánh mắt luật sư nhìn Lâm Hi Hi.
Cô gái xinh đẹp ưu nhã trước mặt, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, dịu dàng ngồi ở giữa, nhìn thực đáng yêu.
Lâm Hi Hi gật đầu, có chút xấu hổ: “Chỉ là hiểu được một ít mấy vấn đề đơn giản, mong là sẽ có ích.”
Luật sư hiếm khi tươi cười: “À phải rồi, hôm nay sao chồng cô không đi cùng ? Hay là Tần tiên sinh bận quá?”
Thân thể Lâm Hi Hi cứng đờ, tay nắm chặt ly thủy tinh hơi run rẩy.
Nhớ tới chẳng qua là tạm thời chấp nhận hợp đồng kia, nàng không biết có nên kiên trì hay không, đang do dự, Tống Viện Y bên cạnh đã mở miệng:
“Cái gì mà chồng cô? Hi Hi, cậu còn chưa kết hôn mà? Như thế nào đã có
chồng?”
“Xin lỗi…” Lâm Hi Hi buông ly xuống, trên môi hiện ra một viền nước
trong sáng mê người, nàng nhẹ giọng nói: “Có lẽ là hiểu lầm, tôi còn
chưa kết hôn.”
Luật sư nhìn nàng, hiểu rõ ý nàng, lại cười cười.
Điện thoại di động trong túi rung lên, Lâm Hi Hi đứng dậy tiếp: “Xin chào, tôi là Lâm Hi Hi.”
“Cô đang ở nhà hàng nào? Bây giờ tôi đi đón cô.” Giọng nói của Nguyễn Húc từ từ truyền đến tai nàng.
Lâm Hi Hi thật không ngờ tới hắn vẫn còn nhớ chuyện này, nhẹ giọng từ
chối, thế nhưng Nguyễn Húc vẫn cứ khăng khăng, nàng không có cách nào
khác đành nói ra địa chỉ nhà hàng, cúp máy, nhìn bọn họ với ánh mắt áy
náy.
“Xin lỗi tôi có thể phải đi trước rồi,” nàng nghiêng mặt “Viện Y, nếu
cậu còn có việc gì, có thể trao đổi cùng Lam luật sư, lần sau tớ sẽ đi
cùng cậu, được chứ?”
“Được rồi,” Tống Viện Y nhẹ nhàng nói: “Cậu đi trước đi, mình không có vấn đề gì.”
Ánh đèn nhu hòa chiếu sáng, Lâm Hi Hi đứng dậy, gật đầu tạm biệt.
Mãi cho đến khi bóng nàng khuất sau cánh cửa nhà hàng, Lam luật sư mới chậm rãi thu lại tầm mắt, nhìn Tống Viện Y.
“Bạn của cô xem ra rất lo lắng cho cô, Tống tiểu thư, cô làm như vậy có chút nhẫn tâm đấy.”
Tiếng nói trầm thấp của luật sư có điểm kích động Tống Viện Y, trên mặt
có chút hổ thẹn, nhưng rất nhanh biến mất, cô nhìn hắn nói “Ông cũng
không tử tế gì , làm luật sư nhận hối lộ bên đối phương, thua một vụ mà
có khoản tiền chi phí cả nửa đời còn lại, ông có gì tốt đẹp?”
“Tôi không muốn đem vụ này ra tòa, tôi nhận tiền là bình thường, bọn họ
chỉ muốn tôi im miệng, sẽ đưa tôi ra nước ngoài, điều kiện tốt như vậy
tại sao tôi lại không đồng ý, lẽ nào đợi tôi thua kiện mất hết danh dự,
sau đó không ai thèm để ý đến tôi thì mới tốt à?”
Cân nhắc đủ điều, Tống Viện Y hiểu ra mình được mất những gì. Luật sư nở nụ cười khó khăn, khuôn mặt tuấn tú mang một tia thương tiếc.
Cô gái nhỏ dịu dàng mỹ lệ kia, nhưng cũng thực ngây thơ, bị mọi người lừa gạt mà không hề biết.
“Cũng đúng,” Luật sư có chút thông cảm những lời cô nói, trầm giọng nói: “Quyết định như vậy mới thực sáng suốt.”
Đôi mắt sau gọng kính nhìn chăm chú khuôn mặt cô: “Tôi có thể mạo muội
hỏi một chút, bố mẹ Nhạc Phong cho Tống tiểu thư được lợi gì, nhiều hay
ít ?”
Tống Viện Y rõ ràng không muốn nói đến vấn đề này, nghiêng mặt : “Ông yên tâm, món lợi của ông cũng không nhỏ.”
Luật sư cười cười, nói chuyện phiếm thảm nhiên mở miệng: “Thích tiền không có gì sai. Chỉ là vì sao muốn lừa gạt cô ấy?”
Tống Viện Y im lặng, cắn môi, như là tố cáo sự mâu thuẫn của mình. “Hai
chúng tôi không giống nhau, nếu như tôi nói muốn rút đơn kiện, cô ấy
nhất định sẽ không đồng ý sau đó sẽ khuyên tôi. Ông biết không, chuyện
này căn bản không có phần của tôi, đây căn bản là mâu thuẫn giữa cô ấy
và Nhạc Phong, Nhạc Phong vừa yêu vừa hận cô ấy