
ì thành công của mình.
“ Nếu muốn trao quyền điều hành cho kẻ khác cũng phải về nước mở cuộc hợp cổ đông để giải quyết chuyển toàn bộ quyền điều hành cho người khác.”
Nói Xong, hắn ôm eo Lăng Tịnh Hy xoay người rời đi nhưng Vương Thiếu Phong lại chắn đường, ánh mắt đầy quyết tâm.
“ Tịnh Hy, em chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Vương Vũ Hàn nhíu mày, vẻ mặt càng tối hơn.
“ Tịnh Hy và em cùng tuổi, đừng nên xưng hô như thế ?”
“ Em muốn theo đuổi Tịnh Hy, xưng hô như thế có gì lạ ? ”
“ Vương Thiếu Phong.” – Vương Vũ Hàn gằn giọng, mặt xanh mét nhìn hắn.
“ Tình yêu của em đối với Tịnh Hy dù là hai năm trước hay hai năm sau cũng chỉ có một … em yêu Tịnh Hy, vì thế … anh tha cho cô ấy đi, hay để cô ấy trở lại bên cạnh em.”
Lăng Tịnh Hy có chút đau lòng, những lời Vương Thiếu Phong nói ra khiến cô cảm động, cô đối xử với hắn như thế nhưng hắn vẫn yêu cô … vì sao chứ ? cô có phúc phần gì được tình yêu của hắn đây ?
“ Em không nhớ cô ta đối xử với em ra sao ư ? … như thế mà em vẫn có thể yêu được sao ?”
Vương Vũ Hàn nhắc lại nỗi đau quá khứ, thân hình Lăng Tịnh Hy bổng rung lên.
“ Anh trai, em không phải con nít ba tuổi, mọi chuyện đều là do anh gây ra không phải sao ? … dù anh có làm gì ? dù Tịnh Hy đã là người của anh ? em cũng không quan tâm, điều em quan tâm là cảm nhận của Tịnh Hy.”
Vương Thiếu Phong nhìn Lăng Tình Hy với ánh mắt dịu dàng.
“ Tịnh Hy … nếu em còn yêu anh thì anh sẽ quên hết quá khứ, vì thế … chúng ta bắt đầu lại từ đầu, quên hết mọi chuyện, có được không ?”
“ Tôi …” – Chưa kịp nói đã bị Vương Vũ Hàn siết chặt eo, cô có cảm giác đau nên nhíu mày ngước nhìn hắn.
Vẻ mặt Vương Vũ Hàn không vui thấy rõ hơn, nhìn Vương Thiếu Phong lên tiếng.
“ Anh sẽ xem những gì em vừa nói chỉ là nói đùa … về biệt thự nghĩ ngơi đi.”
“ Em yêu Tịnh Hy, đó không phải nói đùa.” – Vương Thiếu Phong lại ồi một câu, ánh mắt đào hoa không sợ hãi nhìn Vương Vũ Hàn.
Ngực hắn phập phòng chứng tỏ cơn tức giận đã đến cực điểm nhưng hắn lại im lặng, liếc mắt lạnh lùng nhìn Vương Thiếu Phong sau đó ôm Lăng Tịnh Hy rời đi.
Vương Thiếu Phong nhìn bóng dáng hai người đi khuất, nụ cười yêu mị trên môi càng đậm.
“ Lần này, em nhất quyết không chịu thua dễ thế đâu.”
_________________________
Chiếc xe Lamborghini Aventador từ ngoại ô chạy thẳng vào thành phố phồn hoa đô thị.
Từ lúc lên xe, cả hai đều rơi vào trầm lặng nhưng hàn khí bên cạnh Lăng Tịnh Hy không hề giảm, giống như cô đang ở bắc cực vậy.
Nhưng giờ đây, trong tâm trí cô vẫn còn vang vọng những lời khi nãy của Vương Thiếu Phong, trong lòng không cảm thấy vui mà thấy đau lòng.
Hiện giờ tình hình rất rối rắm, cô nào có tâm trạng tiếp tục yêu đương, chỉ mong mọi chuyện bình yên gió lặng nhưng …
“ Rất vui phải không ?”
Vẻ mặt Vương Vũ Hàn lạnh lẽo, giọng nói đã xuống âm độ.
Lăng Tịnh Hy vẫn im lặng vì đang suy nghĩ nên không biết hắn nói gì, cũng vì thế đã khiến cơn tức của Vương Vũ Hàn càng lớn thêm.
Hắn đạp mạnh phanh, xe đột ngột dừng lại, Lăng Tịnh Hy đổ về phía trước nhưng cũng may có cài dây an toàn nên không bị bay ra khỏi cửa kính.
Chưa kịp định thần, cằm bị hắn xoay mạnh, cô nhíu mày nhìn hắn.
“ Anh nổi điên cái gì vậy hả ?”
“ Ngồi trong xe của anh mà em vẫn có tâm tình nghĩ đến thằng đàn ông khác … Lăng Tịnh Hy, mới xa nhau một chút, em đã nhớ Vương Thiếu Phong rồi sao ?”
Cô quay mặt chỗ khác. – “ Tôi không có.”
Mặt hắn tái mét, nhấn một nút ngay ghế ngồi, ghế phụ hạ xuống, hắn cũng đè lên người Lăng Tịnh Hy, cô sợ hãi đặt tay lên ngực hắn, mắt đẹp tức giận.
“ Anh muốn gì ?”
“ Muốn gì ? đương nhiên là anh muốn em … Tịnh Hy, em nên nhớ cho kỹ, hiện tại em là người đàn bà của anh, dù em có còn tình cảm với Thiếu Phong đi nữa thì mãi mãi vẫn chỉ thuộc về anh … em nghe rõ chưa hả ? ”
Nói xong, môi nhanh chống hạ xuống, gặm lấy đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, ra sức mút mạnh.
Lăng Tịnh Hy muốn giãy dụa nhưng giờ đây nào có sức lực, cả thân thể, đầu óc đều rơi vào trạng thái mệt mỏi, cô rất mệt, rất khó chịu, không muốn phản kháng nữa … Hai tay buông lỏng, mắt nhắm chặt mặc Vương Vũ Hàn ra sức giày vò.
Vương Vũ Hàn đang hôn say sưa, cảm nhận được người con gái phía dưới không có chống cự, hắn mở mắt đã thấy Lăng Tịnh Hy nhắm mắt, tay buông lỏng, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Tim hắn chợt đau nhói, đưa tay lau đi giọt nước mắt đó, hắn lại nhấn nút, chỗ ghế phụ nâng lên, không nói một lời nhấn ga cho xe rời đi.
Lăng Tịnh Hy ngạc nhiên nhìn Vương Vũ Hàn, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn hắn, cô không ngờ hắn có thể dừng lại nhưng vẻ mặt lạnh lùng khi nãy giờ chỉ còn có chút thương tâm, ngay cả ánh mắt cũng hiện lên chút đau xót.
Là cô nhìn nhầm sao ? hắn sao lại có vẻ mặt như thế ?
“ Em đã chấp nhận cùng anh làm lại từ đầu, vì thế … đừng suy tâm vọng tưởng đến Vương Thiếu Phong … nó là em trai anh … có thể … sau này sẽ là em chồng của em.”
Sau một phút, Vương Vũ Hàn rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng nói giống như là mệnh lệnh nhưng trong đó mang theo chút ôn nhu.
Chưa kịp lên tiếng, người lại bị hắn ôm chặt, Lăng Tịnh Hy có thể cảm nhận cái ô