
cũng lạnh dần.
“ Là thật ? … cô … không phải Lăng Tịnh Hy … là …”
“ Em là Diệp Thiên Ngân, là con của Diệp Nguyên và Trác Quyên.”
Cô tiếp lời hắn, ánh mắt đau lòng nhìn hắn, siết chặt tay, cô cảm nhận móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng không hề đau bởi tim cô còn đau hơn nhiều.
“ Hàn, cô ta nhận tội rồi đó, anh nên giết chết cô ta trả thù cho cha mẹ anh đi.”
Trang Mật Ly lặp tức tấn công, lúc này cô phải khích Vương Vũ Hàn để hắn giết chết Diệp Thiên Ngân, cô tin hắn sẽ không bỏ qua cho Diệp Thiên Ngân, thù cha mẹ làm sao có thể vì tình yêu mà bỏ qua được.
Vương Vũ Hàn không quan tâm lời nói của Trang Mật Ly, hắn hung hăng nắm chặt cổ tay Diệp Thiên Ngân kéo cô đến trước mặt mình, hoi thở nguy hiểm phả lên mặt cô, con ngươi u ám nhìn cô chăm chú, giọng nói băng lãnh vang lên.
“ Từ lần đầu gặp tôi, tiếp cận tôi cũng vì muốn thù cho cha mẹ cô sao ?”
Hắn không hiểu vì sao lại hỏi như thế ? muốn xác định hiện thực trước mắt là giả sao ? nhưng cô đã thừa nhận … hắn vẫn không thể chấp nhận được cô là con gái của kẻ thù hại chết cha mẹ hắn ? … tất cả chỉ là dối trá.
Lăng Tịnh Hy tuy sợ hãi nhưng đau lòng đã che mất, nước mắt không tự chủ rơi xuống, môi run run vì cố nhẫn nhịn cơn đau ở cổ tay, giọng nghẹn ngào.
“ Em thừa nhận tiếp cận anh là vì muốn trả thù nhưng anh hãy tin em, bây giờ em thật sự yêu anh, thù hận gì đó em không còn nghĩ đến nữa, anh tin em đi có được không ?”
“ Bốp.”
Một cái tát giáng xuống, Diệp Thiên Ngân ngã nhào xuống đất, khóe môi ứa máu, nước mắt vẫn không ngừng rơi, dẫu biết kết cục sẽ đến nhưng lòng vẫn đau đến tận xương tủy, nổi đau này có ai hiểu nổi hay không ?
“ Đến bây giờ cô còn muốn gạt sao ? … yêu tôi ? … cô nghĩ nói như thế tôi sẽ tha mạng cho cô sao ?”
Hắn như mất đi lý trí, lạnh lùng lấy trong người ra cây súng chĩa về phía cô, Diệp Thiên Ngân không sợ hãi đứng dậy, đôi mắt đầy nước mắt, tâm đau như cắt.
Tình yêu cô dành cho hắn cũng không đổi lại được gì, hận thù đã che mắt hắn, cô còn biết làm gì đây ? mắt nhìn thẳng mắt hắn, giọng tuyệt vọng.
“ Em yêu anh, em biết khi anh biết sự thật thì em sẽ lãnh hậu quả gì nhưng em mong … nếu cái chết của em có thể khiến thù hận trong lòng anh chấm dứt, em cam tâm tình nguyện .”
Nói xong, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi xuống, cô không hối hận về điều mình làm nhưng cô hối hận vì đã quá muộn để yêu hắn, nếu sớm chấp nhận tình cảm này, có thể hai người sẽ có nhiều hạnh phúc bên nhau hơn nhưng … đã quá muộn màng.
Trang Mật Ly đắc ý nhìn Diệp Thiên Ngân, kết quả này cô thật hài lòng, giờ chỉ cần một tiếng nổ thì mọi chuyện chấm dứt, Vương Vũ Hàn sẽ là của cô, địa vị Vương Phu nhân cũng là của cô.
Nhưng Vương Vũ Hàn vẫn không ra tay, một lát sau, hắn vứt súng sang một bên, kéo Diệp Thiên Ngân về phía hắn, giọng nói trở nên tàn nhẫn.
“ Quái vật.”
Diệp Thiên Ngân trợn mắt nhìn hắn, hắn vừa gọi cô sao ?
“ Tên này rất thích hợp với cô không phải sao ? vì muốn trả thù, ngay cả khuôn mặt cũng thay đổi, còn trên người của cô chỗ nào là thiệt đây … quái vật.”
“ Không phải là do anh gây ra sao ? nếu anh không phóng hỏa, thì tôi có thể trở thành như thế này sao ?”
Đau đớn lan khắp cơ thể, đối với hắn cô là quái vật ? đó không phải do hắn ban tặng sao ? cô đã muốn quên nhưng hắn lại khơi màu, dù biết hắn cũng đau lòng nhưng cô không đau lòng sao ? vì sao lại muốn tổn thương nhau như thế ?
Hắn không giận lại cong môi nói nhưng vẻ mặt lúc này chẳng còn một chút đau khổ nào cứ như chỉ có mình cô đơn phương.
“ Ngay cả lần đầu tiên bị tôi phá hủy cũng có thể hạ lưu làm cho mình trở nên tinh khiết, tôi nên khen cô thông minh phải không ?”
Càng nói lòng hắn càng tức giận, từ đầu đến cuối chỉ là lừa gạt hắn, cô cũng là giả, tình yêu cũng là giả, tất cả đều giả tạo hết.
Liếc nhìn bia mộ trắng, tâm hắn trùng xuống, hàn khí quanh người ngày càng dày đặt, hất tay cô ra đi thẳng tới, một chân đá sập bia mộ.
“ Không.”
Diệp Tịnh Hy hét lớn muốn chạy lại nhưng cả người bị hắn giữ lấy, hắn kéo cô đặt nằm trên bia mộ trắng, giọng tàn nhẫn vang lên.
“ Diệp Thiên Ngân, cô muốn lấy thân thể để trả thù cho cha mẹ cô phải không ? … được, tôi sẽ thành toàn cho cô, sẽ để cha mẹ cô chứng kiến cảnh con gái họ dùng thân thể để trả thù như thế nào ?”
“ Vũ Hàn, anh nên giết cô ta thì hơn, để cô ta sống sẽ là mối nguy hiểm cho anh mà thôi.”
Trang Mật Ly tiếng lên ngăn cản, vì sao Vương Vũ Hàn không giết Diệp Thiên Ngân … không lẽ hắn thật sự yêu cô ta, không nỡ ra tay sao ?
“ Peter.” – Hắn quát lớn, lặp tức một thuộc hạ xuất hiện cúi đầu chờ lệnh.
“ Dẫn cô ta đi, cũng không cho bất cứ ai vào đây, nếu ai dám vào, giết chết tại chỗ.”
Peter gật đầu, kéo Trang Mật Ly đi, tuy không tình nguyện nhưng cô nàng cũng không muốn hắn trút giận lên mình, cô liếc Diệp Thiên Ngân một cái rồi bỏ đi.
Trời dần dần tối hẳn, trong nghĩa trang vẫn âm u lãnh lẽo, vài giọt mưa bụi rơi xuống người hai người.
“ Roẹt … roẹt …”
Âm thanh tiếng xé vải vang lên, dáng người trắng nõn mịn màng hiện ra trước mặt hắn, mắt hắn hiển nhiên có dục vọng nhưng hận thù đã