
hanh tức giận của Dung Kỳ truyền đến từ sau lưng,
Tiểu Ái suýt chút nữa rơi khỏi buồng lái.
Tiểu Ái sợ hãi cúi đầu: “Anh, anh sao lại ở trên thuyền
vậy?”
“Thế em nghĩ anh có thể ở đâu?” Anh đang đi chân không mặc
một chiếc quần dài mềm và áo may ô, bộ dạng như vừa thức dậy. Thế nhưng dưới
những cơn gió biển rì rào khuôn mặt điển trai thoàng mệt mỏi đó lại hiện lên vẻ
quyến rũ chết người. Buồn lái không lớn, bước lên bậc thang liếc qua là thấy
ngay, anh cau mày lại: “Lái chính và thủy thủ đâu?”
Tiểu Ái há hốc mồm, hiển nhiên không hiểu.
“Những người giúp anh trông nom chiếc du thuyền này hôm nay
sẽ lên thuyền, bây giờ họ đâu rồi?” Anh đến trước buồng lái nhìn xuống, trên
boong thuyền cũng không có ai. Ánh mắt anh hướng về phía Tiểu Ái đang nắm vô
lăng: “ Em đừng nói với anh, họ vẫn chưa lên thuyền.”
“Ai cơ? Em vẫn nghĩ là trên thuyền này chỉ có một mình em.”
Tiểu Ái chợt nhớ ra, chiếc du thuyền này còn có một phòng khách, lẽ nào tối qua
Dung Kỳ ngủ ở đó. Trời ơi, cô đúng là vui mừng quá mức, nên quên kiểm tra
khoang giữa. Bây giờ bị bắt quả tang tại trận, thật đáng thương!
Nhìn thấy sắc mặt Dung Kỳ càng lúc càng u ám. Tiểu Ái lí
nhỉ: “Được rồi, là em chưa được sự đồng ý đã động đến du thuyền của anh, đừng
nhìn em như vậy chứ, cùng lắm thì bây giờ quay về tìm lái chính và thủy thủ là
được!”
“Dung Tiểu Ái!” Anh hình như càng tức giận hơn: “Em có biết
mình đang làm cái gì không? Em không thể có lấy một ngày an phận thủ thường
được sao?” Giọng nói lạnh lùng thốt ra khiến Tiểu Ái ngay lập tức sững sờ.
Không phải chứ! Nhìn dáng vẻ lo lắng nhìn khắp bốn phía của
anh, cô dường như nắm được nguyên nhân vì sao anh tức giận: “… Lẽ nào anh không
biết lái du thuyền sao?” Nói xong Tiểu Ái liền bật cười, sau đó thấy vẻ mặt tức
giận xen chút lúng túng của anh, cô cười nhiều hơn, đến mức đứng không vững.
Một Dung Kỳ giống như trong truyện cổ tích, tinh thông mọi
thứ, biết nhìn xa trông rộng, lại cũng có thứ không biết, càng đáng cười hơn
là, thứ duy nhất mà anh không biết đó cô lại biết chứ. Cảm giác này thật là hả
hê!
Tiểu Ái cười đến mức chân tay lảo đảo, đứng không vững, lúc
đang muốn lăn một vòng trên sàn thuyền để biểu thị tâm trang của mình, khuôn
mặt lạnh băng của anh áp đến.
“Dung Tiểu Ái!”Giọng điệu anh gần như uy hiếp, trong đôi mắt
màu trà đang ẩn chứa những cơn phong ba bão táp sắp ập đến: “Trước khi anh thật
sự tức giận, em tốt hơn hết là cho anh nhìn thấy cầu tàu một lần nữa, bằng
không…”
“Bằng không thì sao? Vứt em xuống biển chắc? Ha ha, như thế
anh càng không thể quay về được đâu!” Tiểu Ái dương dương tự đắc, thoạt đầu khi
lái thuyền, cô chỉ định lượn một chút xung quanh cầu tàu, nhưng công lực của
chiếc thuyền đáng giá bốn triệu nhân dân tệ này thực sự quá tuyệt, cộng thêm
lần đầu tiên không có ai giám sát lái thuyền, vì vui mừng quá nên cô đã lái đi
xa: “Trước khi uy hiếp em, anh phải xác định rõ ràng tình thế hiện nay…” Lời
nói của Tiểu Ái bị anh dùng môi cắt ngang, tim cô suýt chút nữa ngừng đập. Tuy
nhiên, môi anh chỉ dừng lại tại phía trước môi cô. Khoảng cách ấy gần như tới
con số không, trong không gian, tràn ngập mùi nước dưỡng sau khi cạo râu nhẹ
nhàng, thanh khiết của anh. Tiểu Ái ngây người nhìn anh chằm chằm, không dám
nhúc nhích, mãi cho tới khi trong đáy mắt anh có chút khôi hài, cho tới khi anh
chậm rãi nói.
“Bây giờ, em đã hiểu rõ tình huống hiện tại chưa?” Giọng nói
nhẹ nhàng, trong trẻo, nhưng lại vô cùng đáng ghét. Tiểu Ái xấu hổ tức giận đầy
anh ra, lập tức trở mình nhổm dậy. Lúc cô hung hãn hét lên rằng quay về thì
quay về, cô đã không để ý tới sự u ám ẩn chứa trong đáy mắt của người đàn ông
đang đứng phía sau.
Ngọn lửa tức giận trong lòng Tiểu Ái vẫn luôn âm ỉ, tuy
ngoài mặt thì cố tỏ ra ngoan ngoãn, thỏa hiệp, nhưng trong lòng thì vẫn dự tính
lái đi tiếp. Nhân lúc Dung Kỳ không để ý, cô cấp tốc đóng hệ thống định vị toàn
cầu GPS và điện thoại vô tuyến tần số cao, tiếp đó làm bộ làm tịch tiếp tục dựa
vào vô lăng.
“Còn bao lâu nữa?” Dung Kỳ nhíu mày hỏi.
“Khoảng một tiếng nữa thôi, lúc em lái thuyền ra biển trời
vẫn chưa sáng thế này.” Tiểu Ái cố ý nói nhỏ, tỏ vẻ đáng thương đã làm sai
chuyện, một tay còn xoa nhẹ lên bụng.
Anh liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã gần mười một giờ. Chợt nhớ
ra tối qua cô chưa ăn tối đã ngủ rồi, hôm nay chắc lại chưa ăn sáng, không nhịn
được anh thở dài: “Anh xuống bếp nấu gì đó, em chăm chỉ một chút! Nghe thấy
chưa?”
“Vâng…” Tiểu Ái chớp chớp mắt, vô cùng khôn khéo.
Thấy anh đi rồi, Tiểu Ái lập tức lao về phía trước bàn máy
móc, ngón tay nhanh chóng thiết lập tuyến đường tự động cho du thuyền. Sau khi
đã làm xong, cô co người ngồi trên chiếc ghế điều khiển trộm cười, còn đắc ý mở
đầu đĩa CD bên tay trái.
Trong tiếng nhạc dịu êm, Tiểu Ái ngửi thấy mùi thơm của thức
ăn, liền rời khỏi buồng lái, bước đến phòng ăn. Trong nhà bếp kiểu chữ L cạnh
phòng ăn, Dung Kỳ đang rán trứng và lạp xưởng trên bếp từ. Trong máy làm cà
phê, tràn ngập mùi hương mê người.
Chiếc du thuyền này đúng là càn