Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324284

Bình chọn: 7.00/10/428 lượt.

tiên

ngắm hoàng hôn giữa biển, cảm giác đó giống như cả thế giới này chỉ thuộc về

riêng cô, bình yên, tự tại.

Buổi tối, Tiểu Ái ngủ trong phòng ngủ của du thuyền, còn anh

ở phòng khách. Hai người cách nhau một tầng, Tiểu Ái còn lấy chiếc áo sơ mi mới

tinh của Dung Kỳ làm quần áo ngủ. Chiếc giường lớn trên du thuyền vừa rộng vừa

mềm, cô ôm gối, rất nhanh đi vào giấc mộng.

Giữa đêm khuya, hai người bị đánh thức bởi một trận mưa lớn.

Trong trận cuồng phong, chiếc du thuyền lắc lư không ngừng, Tiểu Ái lảo đảo mở

cửa kính ra, Dung Kỳ cũng đang từ khoang giữa đi xuống. Hai người đều bị cảnh

tượng trước mắt làm cho hoảng sợ. Trên biển là một màu đen như mực, cơn giông

tố cực lớn đột nhiên ập tới, chiếc du thuyền như phiến lá trong gió, không

ngừng đung đưa. Cái trần phía đuôi thuyền ngăn không nổi cơn mưa to, nước trút

xuống trộn lẫn với nước biển lạnh băng. Trong nháy mắt hai người ướt như chuột

lột. Trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của Dung Kỳ, bị nước tạt vào lạnh

đến mức làm Tiểu Ái muốn khóc.

“Anh! Làm sao bây giờ?” Trong gió lớn, vừa vén những sợi tóc

tối ướt trên mặt, Tiểu Ái vừa hoảng loạn kéo lấy Dung Kỳ.

“Về phòng ăn trước đã, đóng cửa chặt lại, ít nhất không để

nước biển tràn vào.” Anh kéo Tiểu Ái bước vào phía trong, nhưng cô lại đột

nhiên vùng khỏi anh chạy lên buồng lái tầng trên. Anh vội vàng đuổi theo, cô

đang ra sức kéo mái che phía sau buồng lái.

“Em làm gì vậy? Mau quay về phòng ăn!” Trong mưa bão pha lẫn

tiếng sấm nổ đùng đoàng, ở trên biển âm thanh đó nghe càng thêm đáng sợ.

“Phải che buồng lái lại, trời mưa to quá! Em sợ máy móc sẽ hỏng mất!” Trước đó, vì muốn chơi khăm anh nên Tiểu Ái đóng hệ thống định vị toàn cầu GPS và máy dò ra-đa, bây giờ cô lại sợ chúng bị hỏng. Trên biển không được như trên đất liền, ngộ nhỡ chiếc du thuyền có tổn hại, họ sẽ chết ở nơi này,

“Em đi xuống! Để anh làm!” Anh kéo cô đẩy về phía bậc thang thế nhưng dù thế nào cô cũng không chịu: “Mưa quá to! Một mình anh không làm được!”

“Đi xuống!” Anh hét lên giận dữ, lại một tiếng sét nữa vang lên, đánh trúng vào phía trước buồng lái, tia lửa kèm theo những rung động cực lớn trấn áp giọng nói của hai người. Chiếc du thuyền lắc lư kịch liệt, sàn thuyền vốn đã ướt đẫm lại không thể đứng vững được, cô nghiêng người, trán bất ngờ đập mạnh vào lan can, cả người rơi khỏi du thuyền.

“Tiểu Ái…” Dung Kỳ lập tức nhảy theo xuống biển.

Trong đêm tối, biển cả đen như mực, cùng với cơn giông gió dữ dội, hoàn toàn trái ngược với vẻ yên bình tuyệt đẹp của ban ngày. Nó giống như con thú bị chọc giận, há cái miệng khổng lồ nuốt chửng người rơi xuống nước. Ý thức của cô dường như lìa khỏi thân xác, trán rất đau, cả người vô cùng choáng váng, đáng sợ hơn, nước biển thông qua mũi chảy vào phổi. Cổ họng như bị kim châm, không thể nào hít thở nổi. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được mình đang cận kề với cái chết.

Ngay lúc không còn sức vùng vẫy, một cánh tay mạnh mẽ bỗng quấn chặt Tiểu Ái, dùng lực kéo cô lên mặt biển. Phổi được tiếp nhận không khí, ý chí khao khát sống thúc giục cô, một lần nữa cô giãy dụa. Cuối cùng, tay của cô cũng chạm tới boong thuyền, cô được đẩy mạnh lên trên. Trong cơn mê man cô mở mắt thấy Dung Kỳ đang lay lay người mình, vẻ mặt rất lo lắng, liên tục gọi tên cô, nhưng cô lại không nghe rõ giọng nói của anh. Khó chịu, đau đầu, buồn nôn, người rất lạnh, cô túm lấy anh, muốn nói với anh, nhưng không thể nào thốt lên được.

Cô được bế vào khoang trước, cánh cửa kính đã ngăn cách cơn giông bão ở bên ngoài, chỉ có mặt thuyền không ngừng lắc lư mạnh.

Tiểu Ái nằm co ro trên giường, người mỗi lúc một lạnh hơn. Chân tay cô đều mất đi cảm giác, cứ như đã rời khỏi cơ thể. Trong ánh nhìn mơ hồ, cô có cảm giác được bế khỏi giường, đưa vào phòng vệ sinh, cô nghĩ là sẽ có nước nóng, nhưng nước chảy lên người vẫn rất lạnh. Lẽ nào Dung Kỳ đến lúc này vẫn muốn trừng phạt cô sao? Đúng! Là do cô không tốt, cố tình chơi đùa ác ý, khăng khăng làm theo ý mình, kết quả lại xảy ra cơ sự này. Nhưng hiện giờ cô đau đớn, khó chịu như vậy, tại sao anh không thể tha thứ cho cô?

Tiểu Ái lại được đặt lên giường, trên sàn khoang giờ đây gần như cũng toàn nước, xung quanh lạnh không thể tưởng tượng được, cả người cô run lên cầm cập. Cô muốn dựa vào anh lấy hơi ấm nhưng anh lại đẩy mạnh cô ra, rốt cuộc cô bật khóc, nhưng ngay cả sức để khóc to cũng không còn nữa. Trên trán cô có chất lỏng gì đó mang mùi tanh chảy xuống, dường như cô bị chảy máu.

Tiểu Ái yếu ớt nhắm mắt lại, bên tai là tiếng bước chân hoảng loạn của anh, ra ra vào vào không biết đang làm gì. Một lúc sau, mùi máu tanh trên trán không còn nữa, cô mở mắt ra, trong đôi mắt màu trà chất chứa sự hoảng loạn và run rẩy trước nay chưa từng thấy.

“Tiểu Ái, Tiểu Ái! Em không được ngủ!” Anh dùng chiếc khăn bông khô dày lau chân tay cô, sự lo lắng trong giọng nói dường như muốn nhấn chìm cô.

Tiểu Ái cảm thấy nặng nề, ngay cả tim cũng bắt đầu khó chịu. Đã gắng sức mở miệng, nhưng cô chỉ có thể thốt ra một chữ: “Lạnh…” Lời nói vừa dứt, ngay lập tức cô được bao chặt bở


Insane