Polaroid
Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322550

Bình chọn: 7.00/10/255 lượt.

ùng em qua lại, chỉ là muốn em giả vờ cùng anh hẹn hò. Chỉ cần em làm tốt những điều anh dặn, anh sẽ cho em cơ hội mà em cần. Đây là giao dịch, đã hiểu chưa?”

Nói rõ ràng như vậy, mà còn không hiểu thì chỉ có thể là kẻ ngốc: “Nhưng nếu bị anh trai tôi biết được, tôi sẽ bị anh ấy ép thôi học...”

“Sợ cái gì chứ, bé con! Nội tình bên trong, em không nói anh cũng không nói, cậu ta làm sao mà biết được! Không chỉ thế, chuyện hẹn hò này lúc bắt đầu đương nhiên phải giấu cậu ta, đợi sau này cậu ta tự mình quan sát rồi phát hiện ra, sẽ từng bước một đối phó! Em không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao? Cái tên tàn bạo kia quản lý em chặt như vậy, nhưng đến một ngày đột nhiên phát hiện ra người bạn thân nhất của mình cướp mất đứa em gái bảo bối. Mới chỉ tưởng tượng đến đây thôi, anh cũng thấy vui rồi!”

“...” Toát mồ hôi, hóa ra tên này là đồ biến thái! Mặc dù ý kiến này nghe có vẻ khá hay.

“Có phải bây giờ trong lòng em đang mắng tôi biến thái?” Anh đột nhiên chống tay lên bàn nhô người đến gần bên Tiểu Ái, hơi thở ấm áp phả lên sống mũi cô. Tiểu Ái bị Thôi Thái Dạ làm cho hoảng sợ, giơ tay đập vào trán anh ta một cái.

“Dung Tiểu Ái!” Ở một chốn cao cấp thế này, cô bé sao có thể đánh vào đầu anh, mà còn giống như đánh một con chó con nữa chứ.

“Tôi, tôi xin lỗi!” Tiểu Ái đột nhiên mất hết khí phách: “Tôi không cố ý! Thôi Thái Dạ, lúc nãy anh nói không phải đều là thật đó chứ? Nếu tôi đồng ý cùng anh giả vời hẹn hò, anh sẽ tận dụng năng lực của mình cho tôi tất cả những cơ hội mà tôi mong muốn?”

Chỉnh lại áo vest, Thôi Thái Dạ tự tin đáp: “Thôi Thái Dạ tôi là ai chứ? Sao có thể đi lừa những cô gái như em!”

“Nhưng mà chỉ nói không thì chẳng có căn cứ. Muốn tôi hợp tác cũng được, nhưng phải làm hợp đồng.” Nói đến đây, Tiểu Ái mở túi xách lấy quyển sổ ghi nhớ và bút ra. Nhanh chóng viết hai bản hợp đồng hợp ghi ngày tháng rồi kí tên lên, sau đó đẩy về phía Thôi Thái Dạ.

“Ký hợp đồng?” Anh phá lên cười, chút thịnh nộ vừa nãy hoàn toàn tiêu tan. Trên trang giấy trắng mỏng, viết rất rõ ràng những điều kiện mà anh nói vừa rồi, còn thêm phần hiệu lực của hợp đồng là một năm. Chữ của cô rất đẹp, nét chữ có phần phóng khoáng, cảm giác nhỏ xinh mà linh hoạt

“Không dám ký, sợ mình sẽ hối hận sao?” Tiểu Ái cất giọng đầy khiêu khích.

Anh nhìn cô chăm chú một lần nữa rồi bật cười, cầm bút kí tên của mình như rồng bay phượng múa.

Tiểu Ái nhận lại hợp đồng, kiểm tra một lượt, giữa hai hàng lông mày cuối cùng cũng hiện lên nét vui mừng. Sau đó, cô cầm ly nước hướng về phía anh: “Thôi Thái Dạ, bắt đầu từ hôm nay, anh chính thức là bạn trai trên danh nghĩa của tôi! Chúc hợp tác vui vẻ!”

Chuyện Thôi Thái Dạ rốt cuộc vì sao muốn trêu chọc bạn thân

của mình, Dung Tiểu Ái không có ý định tìm hiểu đến cùng. Thực ra quá trình

không quan trọng, điều cốt yếu là kết quả.

Nghĩ đến thực lực, gia thế của Thôi Thái Dạ, tâm trạng Tiểu

Ái càng vui vẻ. Đối với một sinh viên năm tư vẫn còn non nớt như cô, việc không

cần phải hi sinh nhan sắc, mà vẫn có thể đạt được mục đích, chính là miếng bánh

béo bở từ trên trời rơi xuống. Lúc này câu thành ngữ “Tái ông thất mã”[1'> thật

hợp với cô. Lúc đầu nghe bố cô nói, Dung Kỳ quay về sẽ đến thăm cô trước, nhưng

cô thật sự không lường mọi chuyện về sau lại phát triển đến mức này. Bây giờ

ngẫm nghĩ lại, có lẽ cô không nên quá tính toán chi li với Dung Kỳ, nói không

chừng còn có được quan hệ tốt với anh ấy, sau này có thể gặp được càng nhiều

bạn có địa vị của anh ấy hơn.

[1'> “Tái ông thất mã”:

Việc tưởng may hóa rủi, việc tưởng rủi hóa may, họa phúc khôn lường.

Sau khi được Thôi Thái Dạ đưa về trường, Tiểu Ái nhanh chóng

tẩy trang, gấp rút rời khỏi trường trước khi Tư Nhã nghe thấy tin mà tức tốc

chạy tới hỏi han. Để biểu thị thành ý của mình, lần đầu tiên cô không rong chơi

ở bên ngoài, lúc về tới nhà mới chỉ bốn giờ ba mươi phút, căn nhà chìm trong

yên tĩnh, trong gian bếp kiểu mở, Dung Kỳ toàn thân mặc đồ đen, đang chuẩn bị

thức ăn cho bữa tối.

Dung Tiểu Ái nhìn chăm chú vào tấm lưng thẳng tắp, trong đầu

đột nhiên hiện lên cụm từ đôi vợ chồng, cô đứng dựa vào góc tường cười khúc

khích.

Bỗng một ánh mắt lạnh lùng lướt tới: “Hôm nay về sớm vậy?”

“Vâng, buổi chiều không có tiết học, em tập khiêu vũ rồi về

sớm một chút.” Cô tiện tay vứt cặp xuống, vắt tay sau lưng bước vào trong nhà bếp,

giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào: “Anh! Hay để em giúp anh nhé?”

“Em giúp anh?” Dung Kỳ dừng tay, hàng lông mày thẳng khẽ

nhướng lên, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lưu lại trên đôi má anh những

mảnh vụn màu vàng óng ánh. Cảnh tượng này, phảng phất giống như cảnh trong

những bộ phim thần tượng. Trong không gian, thoang thoảng mùi hương của nước

dưỡng cạo râu, mùi sữa tắm nhẹ nhàng và mùi hương trên người Dung Kỳ. Thứ mùi

đó không giống với mùi nước hoa Eau de Cologne quyến rũ của Thôi Thái Dạ, mà

giống như mùi của cánh rừng sau cơn mưa, sạch sẽ, mát mẻ và trầm lắng.

“Anh xem thường em quá rồi! Mặc dù nấu ăn không phải là sở

trường của em, nhưng rửa bát thì em biết làm mà!” Tiể