Trầm Hương Tuyết

Trầm Hương Tuyết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324701

Bình chọn: 9.5.00/10/470 lượt.

uyết thông minh vốn có.

Nhưng Thẩm U Tâm vừa nói đến ý trung nhân liền lộ ra sự xấu hổ của thiếu nữ, trở nên ấp a ấp úng, cả buổi mới bẽn lẽn đáp: “Chàng là con trai nhũ mẫu của muội, tên Tạ Trực.”

Lời này như một làn gió xuân, thổi bay hết mây đen nặng nề trong lòng Mộ Dung Tuyết, nàng vừa vui thích vừa hiếu kỳ, “Tại sao muội muội không yêu Vương gia?”

“Tẩu tẩu, cho dù là bạc cũng không phải người người đều yêu, có người còn coi tiền bạc như phân bùn nữa đó.” Thẩm U Tâm mỉm cười, lòng thầm nói, tẩu coi biểu ca là ý trung nhân, nhưng trong mắt muội, huynh ấy lạnh lùng vô vị, không dịu dàng chu đáo như Tạ Trực.

Mộ Dung Tuyết: “……” Trong lòng nàng, Gia Luật Ngạn đương nhiên không phải là bạc, hắn còn khiến người ta yêu thích hơn cả vàng. Xác định Thẩm U Tâm không phải là ý trung nhân của Gia Luật Ngạn, Mộ Dung Tuyết lập tức coi nàng là biểu muội ruột của mình, nhiệt tình tính toán cho nàng.

“Muội muội cứ trốn như vậy cũng không phải là cách. Chi bằng đi tìm Tạ Trực, đôi bên yêu thương nhau tại sao lại không ở bên nhau?”

“Hôn nhân đại sự phải có lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối. Thân phận bọn muội quá cách biệt, đại ca tuyệt đối không đồng ý đâu.”

Mộ Dung Tuyết thở một hơi, “Muội muội, ta thấy muội học hành quá nhiều nên hơi hủ bại rồi. Phụ mẫu muội không còn, trưởng huynh vô đức, mình phải tự làm chủ cho bản thân chứ. Đại ca của muội coi muội là cây hái ra tiền, muội lấy ai hà tất cần hắn đồng ý nữa?ݍ

Thẩm U Tâm xấu hổ cười cười: “Muội không dũng cảm như tẩu tẩu.”

“Hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô. Muội cứ trốn trong Vương phủ như vậy há chẳng phải phí hoài ngày tháng sao? Chi bằng đập nồi dìm thuyền, theo đuổi hạnh phúc của mình. Đời người đắc ý hãy vui tràn[3'>. Ai biết được ngày mai có toi mạng không?

[3. Xin mời rượu, thơ Lý Bạch, Hoàng Tạo dịch.'>

Nhìn gương mặt xinh đẹp sục sôi chí khí của Mộ Dung Tuyết, khát vọng trong lòng Thẩm U Tâm như được khơi dậy. Phải rồi, cứ trốn như vậy cũng không phải là kế lâu dài, thôi chi bằng gạo nấu thành cơm, Thẩm gia nhận thì tốt, không nhận thì nàng sẽ cùng Tạ Trực rời khỏi Kinh thành, sống những ngày tháng của riêng mình.

“Tẩu tẩu, tẩu có thể giúp muội một việc không?”

“Muội muội cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được thì không thành vấn đề.”

Thẩm U Tâm thấp giọng nói: “Nhờ tẩu tẩu đưa muội ra khỏi phủ gặp chàng một lần.”

“Hắn ở Thẩm gia à?”

Thẩm U Tâm gật gật đầu, “Muội không dám về, sợ bị đại ca nhốt trong nhà sẽ không rời khỏi được nữa.”

“Được, ngày mai ta đưa muội đi gặp hắn.” Mộ Dung Tuyết hưng phấn đồng ý ngay, nàng cảm thấy mình thật giống Nguyệt lão hành hiệp trượng nghĩa.

“Tẩu tẩu đừng để biểu ca biết, huynh ấy không cho muội xuất phủ đâu.”

“Được rồi.”

“Đa tạ tẩu tẩu.”

Mộ Dung Tuyết ngọt ngào nói: “Yêu chim yêu cả lồng, muội là biểu muội của chàng, đương nhiên ta phải tốt với muội.”

Thẩm U Tâm thật lòng khen ngợi: “Tẩu tẩu thật tốt, biểu ca cưới được tẩu đúng là phúc cả đời huynh ấy.”

Mộ Dung Tuyết thở dài: “Ta cũng cảm thấy chàng cưới được ta thật sự rất có phúc, tiếc là chàng lại không yêu ta lắm.”

Thẩm U Tâm cười ngọt ngào: “Tẩu tẩu, biểu ca yêu tẩu tẩu đó.”

Mắt Mộ Dung Tuyết sáng lên, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật sao? Làm sao muội nhìn ra được?”

“Trước mặt tẩu tẩu huynh ấy thường lộ ra vẻ bất lực.”

Mộ Dung Tuyết căng thẳng hỏi: “Ý là rất phiền chán ta sao?”

Thẩm U Tâm phì cười: “Ý là không nỡ trách mắng.”

“Nhưng chàng chưa bao giờ nói yêu ta, ta muốn ở cùng chàng cũng bị cự tuyệt.” Mộ Dung Tuyết nghĩ đến tình cảnh mình bị hắn đuổi ra khỏi Ẩn Đào các đêm đó, mắt bỗng cay cay, không nói tiếp nữa. Tuy sau đó lại được hắn đích thân đưa về, nhưng dù sao cũng không phải là ý muốn xuất phát từ nội tâm, hắn chỉ là không muốn nàng ở Khách xá thanh mà thôi.

“Biểu ca không cho tẩu tẩu ở Ẩn Đào các cũng là nghĩ cho tẩu tẩu thôi.”

“Nghĩ cho ta?” Mộ Dung Tuyết khó hiểu.

“Có lẽ biểu ca sợ tương lại cưới Chính phi, Chính phi nghe được tẩu từng ở Ẩn Đào các sẽ nảy sinh khúc mắc, bất lợi cho tẩu.”

Thẩm U Tâm vốn có ý tốt muốn an ủi Mộ Dung Tuyết, ai ngờ lại đâm một đao thật mạnh vào lòng nàng, máu bắn tung tóe, đau đến mức khiến mặt nàng trắng bệch. Thì ra là vậy, nàng lại không hề nghĩ đến điều này, Ẩn Đào các kia là nơi chỉ có Chính phi mới có tư cách ở, nàng chẳng qua chỉ là một Trắc phi mà thôi.

Thẩm U Tâm thấy thần sắc đau đớn mất hồn của nàng, bất giác ngẩn ra, lòng thầm nói, lẽ nào tẩu chưa từng nghĩ đến chuyện biểu ca sẽ cưới Chính phi sao?

Phải, đích thực nàng chưa từng nghĩ đến, trong tiềm thức không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ. Nàng chỉ nghĩ làm sao để khiến Gia Luật Ngạn yêu nàng, làm sao để khiến trong lòng hắn chỉ có nàng, làm sao để cản lại biển nước mênh mông kia, khiến hắn chỉ nhìn thấy một gáo này thôi.

Nhưng chuyện nàng chưa từng nghĩ đến không có nghĩa là nó sẽ không tồn tại. Lời này của Thẩm U Tâm khiến nàng bỗng tỉnh táo lại.

Nàng rời khỏi Khách xá thanh, men theo con khe nhỏ chầm chậm đi đến trước Ẩn Đào các, dừng bước nhìn tòa lầu nguy nga tinh xảo, lòng đau đớn thê lương vô hạn, nàng vào


Polly po-cket