pacman, rainbows, and roller s
Trầm Hương Uyển

Trầm Hương Uyển

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323013

Bình chọn: 8.00/10/301 lượt.

t phần của cuộc sống, xem ra hoàn cảnh sống có thể cải biến rất nhiều phương

diện của con người, ngay cả tính cách của cô cũng thay đổi không ít, không còn

giống với con bé trong quá khứ, lúc nào cũng hồn nhiên, ương bướng, không biết

trời cao đất dày là gì.

Đi vội đến ngã rẽ cuối con đường, từ phía sau có một chiếc

xe phóng tới với tốc độ rất nhanh, cô định tránh mà không kịp. Con hẻm Chu Tước

không rộng, cùng lắm là có thể cho một chiếc xe đi, cô còn chưa kịp ép sát

người vào tường thì chiếc xe đã vút qua bắn nước tung toé, khiến cả người cô

ướt hết.

Cô thầm rủa một tiếng xui xẻo, cuối xuống phủi những giọt

nước bùn bám trên quần. Chiếc xe phía trước phanh gấp, sau đó lùi lại một chút

và dừng ngay bên cạnh cô. Cô ngước đầu lên, bắt gặp đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc,

sau đó sự kinh ngạc được trút bỏ, rồi đầy phấn khích nhìn cô chằm chằm. Trong

lòng cô bỗng nhiên hoảng hốt, nhưng nét mặt trở nên lạnh lùng, đứng thẳng người

đi về phía trước.

“Ơ, cái này”, người đàn ông đó gọi giật từ phía sau.

Bước nhanh được vài bước, người đàn ông lại lái xe chậm rã

đuổi theo: “Này”.

Còn hai bước nữa là tới con đường của dãy phố phía sau, Trần

Uyển dừng lại, quay người nhìn anh ta. Người đó thò đầu ra cửa xe, ánh mắt nhìn

thẳng cô đầy vẻ thích thú. Trông bộ dạng anh ta cũng khoảng hai mươi tư, hai

mươi lăm tuổi rồi, lớn tuổi thế mà sao chẳng có đạo đức gì nhỉ? Trần Uyển thấy

tai mình nóng ran, trong lòng không ngừng oán thán.

Cô trừng mắt với anh ta, nhưng anh ta lại cười dưới ánh mặt

trời vô cùng sinh động. Gương mặt cô càng trở nên lạnh lùng, tiếp tục đi về

phía trước.

“Này!”

“Làm gì thế?”, cô quay người hùng hổ hỏi, “Chỗ này đường

hẹp, không thể đi xe vào được. Còn nữa, chỗ nào cũng có vũng nước, anh không

thể chạy chậm lại được hả? Ngộ nhỡ đụng xe vào đứa trẻ và cụ già phía trước thì

phải làm sao?”.

Người kia có lẽ không ngờ rằng cô lại đáo để đến thể, lấy

làm ngạc nhiên rồi cười khoe hàm răng trắng, đều. “Cô đừng lo, ban ngày ban mặt

thế này tôi không bắt cô đâu, tôi chỉ muốn hỏi, có phải Thuần Dương quan ở đây

không?”

Trần Uyển bị anh nói trúng tâm tư, có chút bối rối, chỉ ngón

tay về phía trước, “Đi thẳng, sau đó quẹo trái, cái sân có cây hoè cổ thụ chính

là nó đấy”, nói xong, cô không dám nhìn anh ta, vội vã đi vào con đường phía

sau.

Trần Uyển về đến nhà, ném ga giường và vỏ chăn của bà Lý vào

máy giặt. Bà Lý mắt kém, tuổi già sức yếu, nên cô có thói quen cứ nửa tháng một

lần giúp bà thay chăn nệm, giặt sạch rồi mang qua cho bà. Tiểu Vũ mang cái bàn

nhỏ ra sân làm bài tập, mới học lớp Mười một nhưng nó đã cao hơn cô rồi, ngồi

trên ghế mà hai chân thò ra ngáng hết nửa đường.

Cô đi ngang qua, đá vào chân nó, “Tránh ra chút”.

Thằng nhóc không thèm ngẩng đầu lên, chỉ thu chân lại cho cô

qua rồi lại duỗi thẳng như ban đầu.

“Trời lạnh thế, ngồi ngoài đây sẽ cảm đó.”

“Trong phòng ngột ngạt lắm.”

Từ khi mở thêm cái quán nhỏ phía trước thì trong nhà chật

chội hơn khá nhiều. Ba gian phòng nhỏ, một gian miễn cưỡng là phòng khách, một

gian cho cậu và mợ ở, gian còn lại thì lấy tấm ván ép ngăn ra ở giữa, mỗi bên

để một cái giường nhỏ làm chỗ ngủ cho cô và cậu em họ, chật chội đến nỗi ngay

cả cái bàn học nhỏ cũng không có chỗ bày.

“Tối qua sao không làm cho xong bài tập đi? Còn để dây dưa

đến hôm nay.” Tiểu Vũ và cô tính cách đối lập, thói quen của cô là dù có muộn

thế nào cũng phải hoàn thành xong bài tập rồi mới an tâm đi ngủ.

“Tối qua ồn ào vậy, đi ra tận ngoài đường lớn vẫn còn nghe

thấy tiếng chúc rượu, trong nhà chỗ nào cũng nồng nặc mùi rượu”, Tiểu Vũ ngẩng

đầu, hai tay đan lại vươn căng cái eo mỏi, “Ôi, đến khi nào mới thoát được khổ

ải đây, chán chết đi được, ngày nào cũng làm bài, làm bài.”, nghĩ một hồi rồi

nói vẻ ngưỡng mộ: “Chị, chị giỏi thật đấy, chỉ cần nửa năm mà đã có thể tu

thành chính quả, em và anh Chính thì đợi đến mờ cả mắt”.

“Thôi dẹp đi, Phương Tồn Chính và chị chẳng liên quan gì đến

nhau, em đừng nói xằng nói bậy nữa, nếu để cậu nghe được thì chẳng ai có thể

vui vẻ được đâu. Còn nữa, không được cho rằng sau này thi đậu đại học là thoát

khỏi xiềng xích, nhà ta chỉ có em là trai, cậu và mợ luôn hi vọng vào tương lai

em có thể chấn hưng gia nghiệp đấy.” Cô lấy quần áo mới giặt hồi sáng mang ra

phơi ở dây phơi trong sân.

Tiểu Vũ cười giễu cợt.

Cũng phải thôi, sau khi lên phổ thông, mợ ngày nào cũng nói

là nhất định phải học hành thế này thế nọ, ngay cả việc nhà cũng không để nó đụng

tay vào. Cậu tuy không nói nhiều nhưng Trần Uyển biết trong lòng cậu đặt rất

nhiều kỳ vọng vào nó. Lên lớp Mười một, bài tập càng nhiều, áp lực học càng

lớn. Trần Uyển rất thông cảm nên thường kín đáo bao che cho Tiểu Vũ, có lúc nó

trốn đi chơi đánh bóng, cô còn giúp nó giấu nhẹm đi trước mặt mợ.

“Hôm nay vẫn đi đánh bóng à?”

“Ừm, ăn xong cơm trưa rồi đi.” Chiếc bút trên tay Tiểu Vũ

xoay đều trên năm ngón tay, ánh mắt nó vẫn dán vào quyển sách trên bàn. Chiều

chủ nhật nào nó cũng đi chơi bóng rổ hai tiếng, con hẻm Chu Tước chật chội nên

không chơi được