Pair of Vintage Old School Fru
Trảm Long

Trảm Long

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324080

Bình chọn: 8.00/10/408 lượt.

ắn tên không phải là ngẫu nhiên, thì người bắn tên có ý định cứu cô, nếu ba mũi tên này bắn ra không phải để cứu cô, thì tức là gã xấu xí này không còn giá trị lợi dụng nữa... Lẽ nào bọn họ không cần theo dõi cô nữa...”

Cô phát hiện mọi thứ xung quanh mình đều rối tinh rối mù, càng vỡ lẽ ra nhiều, những việc không biết lại càng nhiều hơn.

“Thực ra chỉ là đổi một người theo dõi cô thôi mà, kẻ bắn tên nếu không phải tình cờ ngang qua cứu cô, thì còn khó phát hiện hơn cả kẻ không mặt này...” An Long Nhi nói.

Lục Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn An Long Nhi, thở dài đánh thượt một cái, cố tếu táo: “Ài... đúng thế, ban nãy chúng ta chẳng thấy ai cả, mặt đối mặt như thế còn không thấy hắn bắn tên, đúng là kẻ sau còn lợi hại hơn kẻ trước. Có thể hắn đến thay cho tên xấu hoắc này cũng nên, hy vọng lần này là một anh chàng bảnh trai... ha ha...” Cô cười khan mấy tiếng, rồi lại ủ rũ cúi đầu.

An Long Nhi thấy Lục Kiều Kiều mệt mỏi như vậy, rất muốn giúp được cho cô, nhưng cũng biết với khả năng của mình hiện tại, mong muốn đó chỉ là hão huyền. Thằng bé muốn an ủi Lục Kiều Kiều, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đành đổi đề tài: “Cô Kiều, cô vừa nói Tam thi thần phải lúc nào mới có thể phát động? Không phải vừa trúng tên là đã bắt đầu câu mệnh ư?”

“Có cách có thể lập tức phá tan toàn bộ ngũ hành của bát tự, tản hồn lấy mạng, nhưng đó là cấm thuật của Đạo gia, nếu tự tiện sử dụng mà không có nguyên nhân trọng đại, ắt bị trời phạt ác báo, cũng không phải thứ những kẻ tu vi tầm thường có thể làm được... Tam thi câu mệnh phù khơi dậy tà khí bên trong cơ thể con người, chứ không trực tiếp giết người, xét về phương pháp lẫn thiên đạo đều là thủ đoạn bất chính, người dùng thuật này sẽ không phải hao tốn quá nhiều nguyên thần, có điều phải rất chú trọng về thời gian.”

Lục Kiều Kiều có vẻ càng lúc càng chịu bỏ thời gian dạy An Long Nhi, có ý dẫn An Long Nhi nhập môn đạo thuật, rủ rỉ giảng giải cặn kẽ khác hẳn trước đây.

“Các phái Đạo gia bình thường đều cho rằng Tam thi thần sẽ phát tác vào ngày Canh Thân, mỗi khi đến ngày này, người tu đạo lại thức suốt đêm không ngủ chuyên tâm tĩnh tu trấn áp Tam thi thần, bậc tiên gia tu vi cao còn có thể tiêu diệt Tam thi thần trong cơ thể mình, cái này là nói ngoài thôi. Trên thực tế, đây chỉ là đạo học bình thường, có thể thông qua Tam thi câu mệnh phù mà thức tỉnh Tam thi thần hòng giết người mỗi khi đến giờ Giáp Không.”

An Long Nhi hiện giờ đã học qua một số công phu huyền học cơ bản, đại khái biết được thế nào là giờ Giáp Không, thằng bé bấm đốt ngón tay tính toán một hồi, đoạn hỏi: “Hôm nay là ngày Kỷ Mùi, ngày mai là ngày Canh Thân, ngày mai là ngày Tam thi thần phát tác, tinh mơ giờ Tý và Sửu chính là giờ Giáp Không của ngày mai, người bắn tên tính chuẩn thật đấy!”

“Ừ, đây là một cách giết người rất khéo léo, cũng có thể ngày đặc biệt này khiến kẻ phóng ám tiễn nảy ra ý định ấy. Giờ là giờ Dậu, chỉ còn hai canh giờ nữa đến giờ Tý ngày mai... Nếu xe đi nhanh, chúng ta vẫn còn đủ thời gian cứu sống tên dị hợm này...” Lục Kiều Kiều không kìm được nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe ngựa đã chạy qua trấn Sư Lĩnh, được nửa đường tới thôn Quan Tài.

“Cô Kiều...” An Long Nhi gọi Lục Kiều Kiều, “cô nhận cháu làm đồ đệ, dạy cháu đạo thuật đi, cháu muốn giúp cô.”

Lục Kiều Kiều quay đầu lại nhìn vẻ mặt thành khẩn của An Long Nhi, nhoẻn cười: “Mày muốn học đạo thuật là để giúp cô ư?”

An Long Nhi gật đầu, trả lời rõ ràng dứt khoát: “Vâng, bây giờ cháu quá vô dụng, cháu muốn mạnh mẽ hơn, để có thể giúp được cô.”

“Không chỉ mình mày vô dụng, tất cả chúng ta đều vô dụng, thực ra hôm nay chúng ta đã thua rất thảm... Chuyện này để sau hẵng nói.”

Lục Kiều Kiều mỉm cười quay lại phía cửa sổ, không nhìn An Long Nhi nữa.

Cô tin một điều, đã gọi là cầu học, thì phải do học sinh chủ động xin học trước tiên, mới có thể học một cách nghiêm túc khắc khổ, bằng không thầy giáo có tốn tâm huyết dạy dỗ thế nào cũng chỉ như dắt bò lên cây. An Long Nhi cầu học như vậy, vẫn là chưa đủ.

Jack đánh xe ngựa lao đi trong màn đêm tới thôn Quan Tài, nơi đây vốn là một cái thôn nhỏ vô danh nhân khẩu thưa thớt, vì đầu thôn có một cửa tiệm quan tài, nên người địa phương lấy luôn tên ấy làm địa danh.

Thôn Quan Tài nằm giữa trập trùng núi đồi, bốn bề đều là núi rừng rậm rạp, đồi núi ở đây tuy không cao nhưng không có đường, xe ngựa muốn vào thôn bắt buộc phải đi qua một con đường mòn.

Hỏi thăm vài người bản địa, lại vòng qua vài quả đồi, đến khi nhìn thấy cổng thôn Quan Tài, từ xa đã lập lòe mấy bó đuốc.

Jack thấy tình hình có vẻ kỳ quái, bèn cho xe chạy chậm lại, mấy bó đuốc kia cũng từ từ tiến về phía xe ngựa, Jack đánh xe, tay lăm lăm khẩu súng lục.

Mấy bó đuốc chuyển động tới phía trước xe ngựa, có tiếng người lớn giọng hỏi: “Phía trước có phải xe của Lục tiểu thư hay không?”

Lục Kiều Kiều từ trong khoang xe thò cổ ra đáp: “Tôi là Lục Kiều Kiều, thôn các vị có ai là Tứ ca không?”

Phía trước xe ngựa có bốn người đang đứng, người trung niên mặc áo dài đứng giữa, mặt để ba chòm râu dài, tay phải cầm một chiếc quạt