
ó chút không nhớ được, nhưng Thẩm Kỷ Lương có biện pháp, ví dụ như dạy cô ghi tên hai loại bánh bao, ghi đúng sẽ ban thưởng một cái bánh bao, viết đúng toàn bộ tên các loại bánh bao thì sẽ được thưởng mỗi loại một cái.
Ngày hôm sau, Thẩm Kỷ Lương thức dậy so với ngày hôm qua muộn hơn, Bảo Châu rất vui vẻ nhìn hắn: “Lão sư, hôm nay anh còn muốn dạy tôi tên các loại đồ ăn nữa chứ? Tôi muốn ăn tất cả thức ăn ngon.”
Thẩm Kỷ Lương cũng nhếch miệng cười, trở nên gian trá. Nói đùa, hắn phải đáp ứng, sau này không học được vài ngày, vài loại nguyên liệu nấu đều ăn qua. Thẩm Kỷ Lương làm một bản thực đơn, để cô nhận thức những chữ trên thực đơn, Bảo Châu học liên tục được ba bốn ngày đã viết được hết, Thẩm Kỷ Lương lập tức bảo người làm một bàn đồ ăn ngon lớn.
Buổi tối Côn Sơn trở về, chỉ thấy Bảo Châu một miệng toàn dầu mỡ cao hứng chạy tới chạy lui trong phòng, hắn hôm nay trực ca đêm, vừa trở về, thấy cô hưng phấn như thế, hỏi một câu: “Có chuyện gì vui vậy?”
“Hôm nay em ăn thịt nướng, em có chừa lại cho anh, mau tới nếm thử.” Bảo Châu tựa như hiến vật quý lôi kéo hắn đi đến bên bàn ngồi xuống.
Côn Sơn nhìn thấy cái đầu con heo thì buồn bực: “Tại sao là đầu heo?”
“Hắc hắc! Thẩm đại ca đem thịt heo phân cho hàng xóm hết rồi, lúc em phát hiện, chỉ còn lại có đầu heo và mông heo thôi.”
Lại là cái tên họ Thẩm kia, đã biết rõ hắn ta không an phận, khá tốt hắn sớm có chuẩn bị: “Ngày mai là tết Trung thu, trong thành phố tổ chức chiếu phim điện ảnh, anh dẫn em đi xem.”
“Điện ảnh?” Bảo Châu đã nhìn thấy qua trên báo, rất thú vị.
Côn Sơn gật đầu: “Ừm, tối ngày mai ăn cơm xong, thì đi.”
Bảo Châu ưa thích mới lạ, nên cao hứng không muốn ngủ, chạy vào trong sân cùng mọi người tuyên bố ngày mai đi xem phim.
Thẩm Kỷ Lương vốn cũng muốn đi, nhưng lúc này vé xem phim rất khó cầu, Côn Sơn bởi vì là làm trong sở cảnh sát mới miễn cưỡng lấy được hai tấm vé, ở đâu còn phần cho tên bóng đèn như hắn. (giống như kỳ đà cản mũi ý :D)
Bảo Châu lần đầu tiên đi xem phim, Thẩm mẹ nói không thể keo kiệt, chọn lấy một khúc vải tốt nhất trong tiệm, dựa theo hình vẽ trên báo, may cho Bảo Châu một bộ quần áo kiểu mới nhất. Bảo Châu là người tham ăn, xem phim cũng không quên mang đồ ăn, rất khoa trương đem theo một rỗ lớn.
Côn Sơn mở ra nhìn nhìn, vẫn còn chê ít, bên trong không có bánh quai chèo Bảo Châu thích nhất, bảo Thẩm mẹ đi lấy một bao ra, sau khi cất kỹ, Côn Sơn giúp cô mang theo, một tay cầm rổ, một tay kéo vợ yêu, hướng nơi chiếu phim đi đến.
Thời điểm này cũng không có rạp chiếu phim, chỉ chiếu trong một cái sân khá lớn, có rào chắn, ghế vẫn phải có, bởi vì đều là quan chức đến xem!
Lúc vào cửa, mấy vị phu nhân đứng cách đó không xa đang nói chuyện nhìn thấy Côn Sơn cầm cái rổ trong tay, thì nở nụ cười, một người trong đó nói: “Những người này làm tiểu quan đấy, chưa từng bị mất mặt, xem phim mà mang theo rổ, thật thô tục.”
Một người khác nói: “Bất quá quần áo của vợ hắn cũng không tệ.”
Những âm thanh này Bảo Châu và Côn Sơn đứng xa đều không nghe thấy, kết quả đợi đến khi phim chiếu được 15 phút, lúc mọi người thấy tình tiết không thú vị buồn ngủ, chợt ngửi được mùi thơm từ phía sau bay tới, có âm thanh, chính là tiếng gặm bánh quai chèo.
Ngồi ở phía trước Côn Sơn chính là lãnh đạo trực tiếp của Côn Sơn, hắn thấy rất nhiều người đều nhìn qua bên này, cảm thấy rất mất mặt, vừa định nói với Côn Sơn kêu hắn quản tốt vợ hắn, thì thấy Bảo Châu đột nhiên đứng lên, cầm rổ từ bên người Côn Sơn lách vào tới, từ trong rổ lấy một nắm bánh bích quy và kẹo đưa tới trước mặt mấy vị phu nhân đang nhìn cô, vẻ mặt tươi cười mà nói: “Mời mấy vị ăn.”
Mấy vị phu nhân lập tức chuyển từ mặt đen sang khuôn mặt tươi cười, cảm thấy tiểu cô nương này rất biết đạo lý, cầm lên một miếng nếm thử, quả nhiên phát hiện xem phim như vậy có hương vị hơn.
Bảo Châu nghĩ thầm mình quả nhiên đã đoán đúng, mấy người kia nhìn thấy mình ăn nhất định là đói bụng muốn ăn, vì vậy cô nhìn thấy ai quay đầu nhìn về phía cô, thì phát đồ ăn vặt cho người đó, lại sợ có một số người muốn ăn nhưng xấu hổ không dám mở miệng, nên đi qua phát cho từng người từng người một, một người cũng không bỏ xót.
Cô làm như thế, có ít người nhìn trong lòng không khỏi cảm thấy nha đầu kia thật biết a dua nịnh hót, lãnh đạo của Côn Sơn thấy mọi người đều nhận đồ ăn vặt, nghĩ thầm hiện tại không nên phát tác.
Nhưng cũng quá kỳ quái rồi, ở đâu có nửa điểm kỷ luật ? Bất đắc dĩ vợ của hắn cũng đang thích thú ăn kẹo đường của Bảo Châu cho, nên hắn không thể nói gì.
Côn Sơn biết rõ Bảo Châu không phải loại người vuốt mông ngựa, nghĩ cô có lý do của mình, theo cô thôi!
Sáng sớm hôm sau thời điểm thị trưởng phu nhân gọi người đến mời, Bảo Châu còn đang ngủ, Thẩm mẹ đi gọi cô thức dậy, Bảo Châu dụi dụi mắt, một bộ dạng rất khốn khổ: “Thẩm mẹ, sớm như vậy gọi con dạy làm gì?”
“Thị trưởng phu nhân, phái người đến gọi cô chơi mạt chược.”
“Không muốn đi.” Bảo Châu hiện tại chỉ muốn ngủ, cô còn chưa tỉnh ngủ, trước kia ở trong thôn có người chơi mạt chược, cô xem qua vài lần, không phải