
đang ở công ty, anh cũng biết. “Anh muốn về đâu thì chúng ta
sẽ về đấy.”
Lâm Tự
lắc đầu, lại tiếp tục lắc đầu. Hôm nay Hoa Lâm đang phát triển như vũ bảo nhưng
dường như điều đó không mang lại cảm giác thoả mãn như anh mong đợi. Trái tim
anh như thủng một lỗ, bao nhiêu thứ cũng không thể lấp đầy.
Vì vậy,
hôm nay khi Hứa Quán Hoàn nói muốn tìm anh đi uống rượu nói chuyện, anh cũng
chẳng ngần ngại gì mà đồng ý luôn. Chuyện thì anh không hứng thú, nhưng rượu
thì anh cần. Đã bao nhiêu năm nay hầu như anh không đi uống rượu vào buổi chiều
nữa, buông thả một chút có lẽ sẽ dễ chịu hơn chăng?
Utah
cho rằng Lâm Tự không muốn đi cùng mình là do muốn ở đây với Hứa Quán Hoàn,
liền đưa tay lên đẩy ngã Lâm Tự: “Anh, em chỉ nói với anh một lần thôi. Chị dâu
ốm rồi, nếu vẫn còn quan tâm tới chị ấy thì hãy đi với em. Nếu không thì hãy
tiếp tục ở đây uống rượu với cô ta… coi như em nhiều chuyện! Sau này, việc của
anh, em sẽ không quan tâm nữa!”.
Lâm Tự
vẫn chưa nghe rõ: “Cậu nói ai ốm?”
Utah
không thèm để ý tới Lâm Tự, quay người bỏ đi. Xem ra lần này sự lo lắng của anh
là thừa rồi, Lâm Tự và Hứa Quán Hoàn đang uống rượu rất vui vẻ, sung sướng vô
cùng kia mà.
Hứa
Quán Hoàn lại đột nhiên đưa tay ra kéo Utah lại, sau đó nói với Lâm Tự: “Nếu
tôi nghe không nhầm thì là: Lăng Lạc Trần ốm rồi?”
Lâm Tự
nghe thấy thế, lập tức đứng bật dậy, mặc dù hơi rượu vẫn còn ảnh hường khiến
anh ngã nghiêng không vững, “Cô ấy làm sao?”.
Utah
bĩu môi: “Vào viện rồi, nếu muốn biết thì đi theo em”. Sau đó, anh đắc ý nhìn
Hứa Quán Hoàn. Cướp lại được Lâm Tự từ tay cô, việc này đối với anh thật sự rất
thú vị, mặc dù anh phải thừa nhận mình hơi trẻ con.
Hứa
Quán Hoàn đi đến, đỡ Lâm Tự: “Đi nào, tôi đưa anh đi xem sao.”
Utah
đứng chắn ở cửa, không suy nghĩ gì liền nói với giọng gay gắt: “Cô làm thế này
không phải có chút vội vã sao?”.
Hứa
Quán Hoàn nghe thấy thế, lập tức buông tay: “Nếu tự anh có thể giải quyết được
thì xin mời.”
Utah
nhìn Lâm Tự đang cố gằng điều khiển tứ chi không còn nghe theo lệnh của mình
nữa, trong lòng cảm thấy thật mất mặt. Nhưng cũng không thể trách Lâm Tự, anh
ấy đâu có biết Hứa Quán Hoàn đã miễn nhiễm với rượu, uống rượu như uống nước
lọc, không ai uống lại được với cô ta. Đã nhiều năm nay anh chưa từng thấy bộ
dạng say sưa của Lâm Tự, giờ thì đã được chứng kiến rồi.
Utah
nhìn đồng hồ, bước đến đỡ Lâm Tự dậy: “Nhanh tay một chút, thưa Hứa đại tiểu
thư thích giúp đỡ người khác. Bất cứ lúc nào cô cũng không quên tự cao tự đại
nhỉ?”
Hứa
Quán Hoàn cũng lập tứ phản pháo: “Làm sao bằng kẻ lúc nào cũng thích khoác lác
như anh?”.
“Tôi
khoác lác khi nào?”
Hứa
Quán Hoàn cười nhạt, “Có cần tôi phải nói rõ ra không, vị công tử lúc nào cũng
nhận mình là kẻ phong lưu?”.
Utah
đưa tay ra ngăn cô lại: “Được, coi như cô lợi hại, lão đây xin thừa nhận”.
Hứa
Quán Hoàn “Hừ” một tiếng.
Hai
người mặc dù cãi qua cãi lại nhưng cũng nhanh nhẹn đỡ Lâm Tự ra ngoài.
Lên xe
được một lúc, Lâm Tự đã tỉnh táo hơn, “Lạc Trần làm sao?”
Utah cố
ý nói: “Ngất xỉu ở bệnh viện. Đợi anh nhớ đến mà quan tâm thì có khi chị ấy đã
chết lâu rồi”.
Lâm Tự
cau mày, “Lái nhanh lên.”Anh không muốn hỏi Utah thêm nữa, cứ gặp thẳng Lạc
Trần chẳng phải sẽ biết ngay có chuyện gì sao.
Utah
biết Lạc Trần không sao, liền lải nhải nói tiếp: “Phóng nhanh như chớp chắc là
được nhỉ, tiếc là chúng ta không thể đi với tốc độ đó”, còn không quên khích
Lâm Tự một câu, “Có nhanh đền đâu cũng không nhanh bằng việc kết hôn của anh,
còn nhanh hơn cả tàu lượn siêu tốc.”
Lâm Tự
giơ tay kéo Utah: “Cậu đi ra, để anh lái.”
Utah vội
vàng đạp phanh xe, “Anh đừng có làm bừa, anh uống nhiều như thế mà còn đòi lái
xe, nếu anh lo lắng cho chị dâu thì hãy ngoan ngoãn mà ngồi đợi đi.” Thấy Lâm
Tự ngồi xuống, Utah mới tăng tốc cho xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Nhưng
bọn họ vẫn không gặp được Lạc Trần. Mặc dù lúc Utah rời đi đã dặn dò không được
cho Lạc Trần xuất viện nhưng làm sao anh ngờ được Lạc Trần không làm bất cứ thủ
tục nào mà cứ thế bỏ về. Vì vậy, khi Lâm Tự xông vào thì căn phòng đã trống
rỗng.
Lâm Tự
mặc kệ Utah đứng bên cạnh hết gọi người này lại quát người kia, lấy điện thoại
ra gọi Lạc Trần nhưng anh chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hệ thống trả
lời tự động: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được, xin quý
khách vui lòng gọi lại sau”. Gọi đi gọi lại mấy lần vẫn chỉ nhận được câu trả
lời như thế, Lâm Tự ném thẳng điện thoại xuống đất, Lúc này, anh thật sự rất
bối rối.
Utah có
chút kinh ngạc. Anh và Lâm Tự từ nhỏ lớn lên bên nhau, cho dù gặp phải khó khăn
thế nào cũng chưa từng nhìn thấy Lâm Tự như thế bao giờ. Lâm Tự từ trước tới
nay đều là người che dấu cảm xúc rất tốt, dù là người thường xuyên tiếp xúc với
Lâm Tự như anh cũng chỉ có thể nắm bắt tâm trạng của Lâm Tự qua những manh mối
ít ỏi.
Hứa
Quán Hoàn nhìn quanh phòng bệnh, lấy tờ giấy ghi ở đầu giường đưa cho Lâm Tự.
Lâm Tự
cầm lấy, nhíu chặt mày, đến nhìn cũng không nhìn, vo viên ném thẳng xuống đất.
Utah
định ngăn