
ớn bấy lâu nay Mộng Nhật dùng hết khí thế có được khóc một trận.
Mộng Nhật rất ít khi rơi lệ nàng luôn che dấu yếu đuối của bản thân bằng nỗ lực, nỗ lực để người khác chú ý, để người khác yêu thương. Lớn lên không cảm nhận được yêu thương của người khác dành cho mình khiến nàng cũng không yêu bản thân. Đó là lý do sống chết với nàng không quan trọng nhưng từ khi gặp hắn đêm đó. Ý thức mình muốn cùng hắn chịu trách nhiệm khiến nàng cảm thấy muốn sống. Rồi được hắn cứu, gặp lại hắn khiến nàng biết nàng động tâm.
Cứ tưởng duyên phận bọn họ đã hết thế nhưng trời cao lại khiến nàng cùng muội muội nhầm kiệu hoa. Nàng đã nghĩ nắm bắt thời gian còn có thể ở cạnh hắn tạo cho mình những hồi ức đẹp, vậy những năm tháng sau này nàng sẽ sống nhờ vào nó , với nàng vậy đủ rồi. Thế nhưng , thế nhưng nghĩ và làm thật sự sao khó quá,kể từ khi gặp hắn nàng là một kẻ chưa từng rơi lệ đã khóc đến ba lần. Nàng nhận ra bản thân càng ngày càng trở nên yếu đuối hơn mất rồi.
Thấy thê tử khóc ngày càng dữ hơn, giọng nàng cũng vì thế mà lạc dần, lòng Tử Khương cảm thấy xót xa. Hắn biết tất cả, hắn biết tâm tư của nàng đối với hắn. Chỉ nhìn những vết cắt trên những ngòn tay thôi hắn cũng biết được tâm ý của nàng. Khi Tinh hướng hắn báo cáo về tình hình nàng đến phủ Thái tử và cả nội dung bọn họ trò chuyện. Nàng thẳng thừng từ chối đề nghị của hoàng huynh khiến cho trái tim hắn lay động. Không ,không hẳn thế lúc biết được nàng có thể hiểu hắn trong khi hắn và nàng biết nhau chưa nhiều. Ngay cả Kỳ nhi hay những thuộc hạ thân tin của hắn dù ở cạnh đã lâu cũng không hoàn toàn hiểu được hắn thế nhưng nàng lại hiểu. Chính điều đó khiến trái tim hắn dao động.
Khi phát hiện ra hoàng huynh đối với nàng đặc biệt hơn đối với những nữ tử khác, hắn chỉ muốn nhấn chìm mình trong giận dữ ghen tuông. Hắn khi nào thì bị tình cảm tri phối mất lý trí đến như vậy ?
Lúc trước yêu Kỳ nhi hắn không như vậy, khi biết khi biết hoàng huynh yêu thương Tiểu Kỳ hắn cũng không hề mất kiểm soát của bản thân. Hắn đau khi đẩy Kỳ nhi cho hoàng huynh, đau khi nàng rời bỏ hắn bước lên ngôi vị Thái tử phi. Nhưng hắn lại cảm thấy có thể giết chết bất cứ kẻ nào có ý đoạt mất Nhật nhi từ tay hắn. Kể cả bản thân nàng muốn rời bỏ hắn hắn cũng không được.
Tử Khương ý thức được cảm giác của hắn đối với Mộng Nhật rất khác mà khác thế nào hắn cũng không muốn để ý nữa. Thế nhưng điều khiến hắn đâu đầu là nàng thế nhưng vẫn chưa ngừng khóc. Khóc quá nhiều khiến khuôn mặt kia có chút tái nhợt giọng lạc hết cả. Tiểu yêu tinh này sao không có chút quý trọng bản thân nào thế này
Khẽ thở dài, hắn không muốn nàng tiếp tục khóc nữa, Tử Khương vươn tay kéo khuôn mặt đang nức nở kia đến gần phủ môi hắn lên môi nàng. Nụ hôn kia kéo dài và dường như vượt khỏi tần kiểm soát của Tử Khương. Trong dược phòng hương vị ngọt ngào của đôi tân hôn lan tỏa khiến cho Tinh và Hành đứng phía ngoài cũng đỏ mặt tim đập cùng nhau nghĩ về hai tiểu nha hoàn nhỏ của bọn họ.
Trong dược phòng Tử Khương ôm thê tử ngủ ngon lành trong lồng ngực suy tư. Khi quyết định lấy nàng hắn rất tự tin vơi thân phận của nàng cùng ràng buộc bang giao của hai nước sẽ là bùa hộ thân tốt nhất cho cả hắn và nàng. Nhưng hiện giờ hắn không còn tự tin hắn có thể tiếp tục lợi dụng nàng nữa. Nhìn khuôn mặt ngây thơ không biết gì của thê tử Tử Khương bỗng cảm thấy thật khó chịu, siết chặt nắm tay trong ống tay áo, hắn sai rồi hắn lẽ ra không được đặt tình cảm lên nàng. Càng lại gần nàng Tử Khương càng mất dần khống chế mà trước giờ hắn rất giỏi. Tử Khương bỏ lại Mộng Nhật còn say ngủ tại dược phòng mà xoay người rời đi.
Khi tỉnh giấc Mộng Nhật nhận thấy nàng đang ở trong phòng dược, chỗ nằm bên cạnh đã lạnh từ lâu. Nàng đỏ mặt bước nhanh ra khỏi đó thì vô tình đụng phải một lão già thấp bé với chòm râu dài. Mùi dược ám trên người lão quá nồng khiến nàng cảm thấy dợn ở cổ muốn nôn nhưng khổ nỗi bụng rỗng tếch khiến nàng không có gì để nôn ra . Lão Không phật ý vì hành động vô lễ của nàng mà ngược lại mỉm cười hiền từ chạy lại đỡ nàng. Không rõ vì tâm mình đã thuộc về hắn khiến cho mọi thứ quanh hắn nàng đều có cảm tình tốt hay sao mà ai trong vương phủ nàng đều rất thích họ.
Trong phủ Thái tử Tử Kỳ khép hờ mắt nhưng đôi mày vẫn nhíu thật chặt :
- Thái tử phi, thuộc hạ tra ra Vĩnh phi là kẻ yếu đuối, mau nước mắt và đặc biệt rất nhát gan.
- Nhát gan ? Yếu đuối ? Nàng thấy không giống cho lắm….Nhưng Tử Khương từ khi nào thì thích nữ nhân mau nước mắt cơ chứ. Có phải nàng ta đã điều tra về quá khứ trước kia của bọn họ rồi muốn lấy lòng Tử Khương mà cố học theo nàng. Hừ…hừ…nàng ta quả nhiên là kẻ không đơn giản muốn cướp Tử Khương của nàng. Nàng phải đến Thọ Vĩnh vương phủ tỏ rõ uy phong của nàng với nàng ta.
- Chuẩn bị kiệu, ta muốn đến thăm hỏi Vĩnh phi. Nàng nhếch môi cười khi nghĩ đến cảnh Vĩnh phi mặt tái xanh sợ hãi mà đứng không vững.
Trong phòng khách Thọ Vĩnh vương phủ Thái tử phi ngồi chễm chệ trên ghế chủ tọa nhìn Vĩnh phi bước vào mà lòng dâng lên cảm giác thoải mái. Ngồi ở vị trí này giống như nàng mới chính là chủ mẫ