Old school Swatch Watches
Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh

Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323781

Bình chọn: 8.00/10/378 lượt.

hơn đi!"

"Em mỗi ngày dựng anh dậy chat lúc ba giờ sáng."

"Thật hả? Anh mong còn không được nữa là, em không biết bây giờ anh buồn ngủ chừng nào đâu."

Cô thật sự nghĩ không ra thủ đoạn trả thù nào ác độc hơn nên đành đầu hàng!

"Em đi ôn bài đây. Bye!"

"Anh đi ngủ tiếp đây. Bye!"

Cô xem đồng hồ, mới hơn tám giờ, ngủ sớm như vậy, đúng là đồ lười biếng!

Lưu lại file chat, cô đang định thoát khỏi QQ, bỗng vừa cười đen tối vừa mở phần thiết đặt cá nhân, xóa đi status ban đầu: "Chớ hỏi tuổi, nhất định tôi già hơn bạn; Chớ hỏi diện mạo, tôi xấu dọa chết người; Chớ hỏi bằng cấp, từ khi người người đều tốt nghiệp đại học, tôi là kẻ mù chữ; Chớ hỏi tên; tên tôi không phải là Bạch Lăng Lăng! Gặp mặt cũng miễn bàn, làm ơn ngậm miệng lại! Chỉ thích chat, không chat thì quên đi!"

Cô thay bằng một đoạn khác: "Em là một cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa... Còn cười hả? Anh cứ cười đi! Tìm không ra chứ gì? Em cho anh tức chết luôn!!!"

Trong buổi thi ngày hôm sau, cô làm bài thật cẩn thận, mỗi câu mỗi chữ đều viết nắn nót, dù câu nào cũng lạc đề. Nộp bài xong, việc đầu tiên cô làm là chạy ra hàng net, định xem thử anh ta có bị tức chết hay không.

Nhưng cô không ngờ là anh cũng không online.

Tuy nhiên anh có để lại tin nhắn offline: "Em thi tốt không? Đừng áp lực quá, cứ thả lỏng chút đi! Anh vừa đi tìm một vị giáo sư Toán học nói chuyện, ông ấy rất có hứng thú với tính toán của anh, hy vọng có thể cùng anh thảo luận sâu hơn, có thể anh sẽ thảo luận với ông ấy rất lâu, sắp tới sẽ không thường xuyên online được, em có việc gì cứ nhắn offline cho anh.

Dạ dày em không khỏe nên em nhớ ăn uống đúng giờ, đừng ăn đồ quá cay nhé!"

Cô đang thất vọng tính bỏ về, bỗng phát hiện anh đã sửa lại nickname thành: Vĩnh viễn có xa không.(*)

"Tên mới cũng được đó, rất dễ nhớ! Em không thể không nói với anh rằng, cái tên cũ của anh em nhìn mà muốn hoa mắt!"

----------------------

(*)Trong bản tiếng Trung, ID của anh này là "永远有多远" (vĩnh viễn hữu đa viễn), anh này chơi chữ giữa hai chữ "viễn" (có nghĩa là "xa xôi"): "vĩnh viễn" (mãi mãi) và "đa viễn" (xa chừng nào?)



Trong tiệm bán đồ cay Tứ

Xuyên, Lăng Lăng và Liên Liên vừa ăn vừa trò chuyện.

"Lăng Lăng, cậu thi

được không?" Liên Liên hỏi trước khi động đũa.

"Cũng ổn, rất có hy

vọng qua ải."

"Vậy là tốt rồi! Tớ

có thể an tâm mà ăn bữa cơm này!"

Có bạn tốt như vậy còn

cầu gì hơn nữa!

"Ăn nhiều một chút

đi, cậu đã rất vất vả rồi!" Lăng Lăng nhiệt tình gắp đồ ăn cho Liên Liên,

mỉm cười nhìn khuôn mặt đáng yêu của bạn.

Trong phòng cô và Liên

Liên thân với nhau nhất, ban đầu là vì các cô xem như nửa đồng hương với nhau,

mới gặp đã thân. Về sau, cô càng ngày càng thích Liên Liên, Liên Liên không chỉ

cần cù chăm chỉ phấn đấu, lại không kiêu ngạo như nhiều nữ sinh học giỏi khác,

nhất là đối với loại sinh viên chậm tiến như Lăng Lăng, Liên Liên chưa bao giờ

tỏ thái độ khinh thường mà ngược lại còn thêm "thắt chặt kỷ cương",

hết lòng giúp đỡ cô tiến bộ.

Liên Liên bị Lăng Lăng

nhìn nên hơi ngượng ngùng: "Sao cậu không ăn? Nhìn tớ chi vậy?"

"Tớ thích cậu lắm

đó! Liên Liên, tớ..."

Liên Liên còn chưa kịp

nuốt trôi thức ăn trong miệng đã vội vàng nói: "Thế giới này vẫn còn hơn

cả tỉ đàn ông nha, cậu đừng có mơ tưởng đến tớ!"

Để thể hiện rõ lập

trường, cô nuốt thức ăn xuống rồi hỏi với vẻ quan tâm: "Cậu và anh bạn

khoa học gia không có việc chứ? Tớ thấy đêm qua lúc cậu trở về hình như có rất

nhiều tâm sự."

"Nếu người nào đó

nói với cậu: Yêu cầu của anh đối với phụ nữ không cao lắm, như em là được rồi.

Cậu nghĩ anh ta có ý gì?"

Liên Liên cân nhắc một

hồi lâu, xong nói bốn chữ: "Rất có hàm ý!"

"..."

Lăng Lăng không nói gì,

tiếp tục chuyên tâm ăn bát mì Thành Đô không ớt của mình.

Hôm nay cô không ăn món

cá hấp ngon lành kia chỉ vì tối qua anh dặn đừng ăn nhiều đồ cay, mì bún có vẻ

tốt cho dạ dày hơn.

Cô không nhớ được từ khi

nào ý kiến của anh đã trở nên quan trọng như vậy.

Liên Liên đột nhiên hỏi:

"Không phải anh ta tỏ tình với cậu đấy chứ?"

"Tỏ tình á?!"

Mì trên đũa Lăng Lăng rơi hết vào trong bát, chỉ còn lại đôi đũa chỏng chơ giữa

không trung. "Bọn tớ chưa từng gặp mặt, chưa từng trò chuyện, thậm chí

ngay cả tên của nhau cũng không biết, làm sao anh ta thích tớ được?"

"Nói cho cùng, dù có

thích đi chăng nữa cũng chỉ là có cảm tình mà thôi, chưa đến mức yêu suốt đời

suốt kiếp đâu!"

"Thời đại nào rồi mà

còn có chuyện tình yêu suốt đời suốt kiếp hở?!"

Tình yêu! Vừa thốt lên

hai chữ này, Lăng Lăng đã muốn lạnh sống lưng...

Tối qua, cô nằm trằn trọc

mãi không ngủ được, cô nhận ra mình thích nghe anh nói chuyện, đôi khi sẽ vì

những lời anh nói mà suy nghĩ. Mỗi khi không gặp cô lại nhớ tới anh, gặp rồi

thì lâng lâng vui sướng, loại cảm giác này cô nhớ có cuốn từ điển từng định

nghĩa...

Giờ thì cô nhớ ra rồi -

tình yêu!!!

"Cậu chờ một chút,

tớ vào toilet tí."

Lăng Lăng trốn vào

toilet, vốc nước lạnh nhằm hạ nhiệt trên khuôn mặt nóng bừng.

Máu huyết nguội đi, người

cũng dần bình tĩnh hơn. Cô biết rất rõ