
, đây không phải là tình yêu mà chỉ đơn
thuần là tình cảm dành cho người trong ảo tưởng mà thôi. Cũng giống như khi xem
một bộ tiểu thuyết sẽ vì nhân vật nam chính mà đau lòng thương tiếc, cái cô yêu
không phải con người mà là ảo giác trong lòng mình...
Ngay tại lúc này, từ
phòng ăn riêng phía hành lang đối diện vang lên một giọng nam sinh sang sảng,
tiếng nói rất êm tai, nhưng lời lẽ thì bất lịch sự: "Mẹ nó! Chỉ là chủ
tịch hội sinh viên quèn mà thôi, thằng đó nghĩ mình là cán bộ đương chức chắc?!
Nó còn chưa đủ tư cách lên giọng với tớ!"
"Rõ ràng là nó cố ý
chỉnh cậu, cũng thâm phết!"
Một giọng nói trầm tĩnh
khác chen vào: "A Hạo! Có gì thì cho qua đi... Một khi nó đem vụ cậu đánh
bạc báo lên khoa sẽ lớn chuyện đấy, thôi thì cậu mời nó đi ăn một bữa coi như
giảng hòa."
"Tớ mà mời nó đi ăn
à?!" Giọng điệu người tên A Hạo càng tức giận: "Đào Tử, cậu giúp tớ
nhắn với nó, đừng tưởng làm chủ tịch hội sinh viên thì ngon lắm, nó dám chơi
ông thì đừng trách ông dạy dỗ nó!"
"Cậu tính làm gì?
Chú của nó là trưởng khoa mình, cậu so đo với nó thì chỉ thiệt cho chính cậu
thôi!"
"Cậu yên tâm, tớ
biết chừng mực mà. Tớ cũng không như nó, không biết tự lượng sức mình... Được
rồi! Bọn mình đừng nhắc tới nó nữa, uống tiếp đi... Tam ca, cậu đừng có giả
chết, dậy uống tiếp nào..."
Lăng Lăng lắc đầu, rốt
cuộc kẻ nào mới không biết tự lượng sức đây, chủ tịch hội sinh viên, cháu
trưởng khoa mà cũng dám động vào, thật là ngông cuồng hết biết!
Một tháng sau, có chuyện
xảy ra làm cô kinh ngạc đến trợn mắt há mồm, chủ tịch hội sinh viên bỗng nhiên
từ chức, nghe nói tân chủ tịch có quan hệ đặc biệt thân thiết với Trịnh Minh
Hạo.
Lăng Lăng rút khăn giấy
trong túi ra lau nước trên mặt, vừa định quay về bàn thì một nam sinh dáng
người tầm thước, gầy gầy từ trong phòng kia đi ra.
Lúc cô nhìn nhìn anh ta,
anh ta cũng liếc nhanh qua cô một lượt, cúi người nhặt lên tờ một trăm tệ:
"Bạn học, có phải của cậu đánh rơi không?"
Nghe tiếng thì chính là
người vừa khuyên giải lúc nãy.
"A!" Cô nhìn
vào trong ví, lục tìm tờ một trăm tệ tính dùng để thanh toán tiền ăn mà không
thấy, có lẽ là đánh rơi lúc lấy khăn tay. "Đúng rồi, cảm ơn bạn!"
Lúc cầm lấy tiền, cô quan
sát kỹ nam sinh trước mặt, mặt mũi đàng hoàng, da ngăm đen, kính mắt gọng đen
khiến anh ta thoạt nhìn trông rất có dáng vẻ thư sinh, không xấu cũng không
đẹp. Về phần ăn mặc, áo sơ mi trắng đã cũ nhưng được giặt sạch sẽ, cổ áo bẻ gọn
gàng, quần vải thô xù xì nhưng vô cùng thẳng thớm, sạch sẽ.
Trong thoáng chốc, trong
lòng Lăng Lăng bỗng chấn động, bởi vì... diện mạo nam sinh này hoàn toàn giống
với anh ấy trong tưởng tượng của cô - từ nội hàm văn hóa mà toát lên nét văn
nhã, đồng thời từ bề ngoài không mấy xuất sắc, chú trọng chi tiết thể hiện vẻ
gọn gàng sạch sẽ. Có lẽ có chút chất phác, nhưng tính tình ngay thẳng, thân
thiện, khiến cho người khác dễ dàng tin cậy.
Hiển nhiên, ánh mắt háo
sắc của cô làm đối phương mất tự nhiên, nam sinh xấu hổ cười cười với cô rồi
bước nhanh vào toilet nam.
Lăng Lăng nhìn tờ một
trăm tệ trong tay, mắt sáng lên.
Họ rất giống nhau, đều có
phẩm cách cao thượng!
Nếu vậy, liệu cô có
nên...
Trong tức khắc, cô hạ một
quyết định mà trước đây mình tuyệt đối coi khinh:
Gặp mặt bạn online!!!
******
"Liên Liên."
Chưa kịp ngồi xuống Lăng Lăng đã hối hả nói: "Tớ muốn đi shopping, tớ cần
mua quần áo."
Liên Liên nhìn áo khoác
ca-rô màu xanh dương cùng quần bò mài trên người cô, gật đầu hết sức tán thành:
"Người đẹp à! Rốt cuộc cậu cũng giác ngộ! Cái gì đã kích thích cậu
vậy?"
Lăng Lăng hít sâu, bày ra
một vẻ mặt anh dũng hy sinh nói: "Tớ muốn... gặp anh bạn khoa học gia của
tớ!"
"Không phải
chứ!"
...
Chạy trên đường suốt cả
buổi trưa, Lăng Lăng mệt đến nỗi tay chân bủn rủn, chân cẳng xuội lơ, năng
lượng từ bát mỳ Thành Đô sớm đã tiêu biến hết, nhưng cô vẫn kiên trì muốn mua
một chiếc váy trắng bồng bềnh như mây!
"Lăng Lăng, rốt cuộc
cậu muốn mua váy kiểu gì vậy!" Liên Liên xoa xoa thắt lưng nói: "Tớ
thấy cậu mặc cái vừa rồi cũng đẹp lắm..."
"Kiểu dáng cũng
được, nhưng chất liệu không đủ nhẹ, không có độ rũ..."
"Cậu muốn mua váy
kiểu dáng đẹp, chất liệu tốt thì phải tới mấy khu mua sắm cao cấp kìa!"
Hai mắt Lăng Lăng sáng
lên. "Có lý, khu mua sắm kia trông xịn nhất..."
"Đắt lắm đó."
"Không sao cả."
Vừa đi đến một quầy hàng
trong khu bán nữ trang, một chiếc váy màu trắng mặc trên người cô ma-nơ-canh
lập tức thu hút sự chú ý của Lăng Lăng, cô vui sướng sờ lên chất vải không biết
tên, mềm như tơ, nhẹ như bông, phải chăng chạm vào mây cũng có cảm giác
này?"
"Không được sờ vào
quần áo trắng." Chị bán hàng khinh bỉ nhìn lướt qua quần áo trên người cô,
rõ ràng tỏ ý coi thường gu ăn mặc của Lăng Lăng.
"Em có thể thử được
không?"
"Một ngàn năm trăm
linh tám tệ, miễn trả giá!"
Cô nuốt nước miếng nhìn
về phía Liên Liên: "Cũng không có đắt lắm... nhỉ?"
"Không đắt! Nhãn
hiệu thường thôi." Liên Liên ghé đến bên tai cô: "Tớ với cậu đi tìm
xem có cái hàng nhái cao cấp nào không