
rang sức yêu thích của nữ sinh, búp bê nhỏ vứt khắp nơi, còn có một vài chiếc váy xinh đẹp, bẩn đến mức làm người ta phát buồn nôn...
Tốt nghiệp rồi, mỗi một loại đồ bị vứt bỏ dường như đều cố hết sức nói lên hết sự lạnh lẽo thê lương của "ly biệt" cùng sự quá quắt của "tình cũ".
Nhưng mà, cùng lúc tất cả đều chấm dứt thì mọi thứ cũng có sự khởi đầu mới. Mọi người đều vì mơ ước mà tung bay, chỉ có cô vẫn đứng nguyên một chỗ, cố chấp không cho mọi thứ kết thúc, vì tình yêu say đắm không thể từ bỏ trong tim mà cố gắng lần cuối cùng!
Cô phát hiện bản thân thật đáng buồn, thời điểm biết rõ tình cũ khó quên lại lựa chọn buông tay! Biết rõ đam mê rồi sẽ qua đi nhưng vẫn khăng khăng cố chấp!
Lăng Lăng khẽ cắn môi, ôm chồng sách nặng tiếp tục đi về phía trước: "Mình cố gắng để rồi sẽ không hối hận!"
******
Có người nói: Con người, ngay từ lúc cất tiếng khóc đầu tiên chào đời đã được định một đời khổ cực.
Cô không tin, bởi vì ông nội từng nói với cô: Thế giới này rất công bằng, không có hạnh phúc để hưởng thụ bất tận, cũng không có cực khổ không chịu đựng nổi... Nếu con lựa chọn chấp nhận số mệnh ban cho con khổ nạn, hạnh phúc không còn cách xa con nữa; Nếu con lựa chọn an nhàn mà cuộc sống lén đưa cho con, khổ nạn đã chờ sẵn con rồi!
Lăng Lăng không biết hạnh phúc đang chờ đợi cô ở nơi nào, chỉ biết vận mệnh cố ý trên đùa cô, lần sau so với lần trước, nỗi đau càng khắc sâu nối đuôi nhau ập đến.
Cô từng nghĩ khảo nghiệm lớn nhất là chia tay với Uông Đào.
Ngày hôm đó rất nóng, ít nhất cũng ba mươi sáu độ, Uông Đào đứng cả ngày dưới khu ký túc xá nữ nhưng Lăng Lăng vẫn không đi xuống.
Nam Lộc gọi điện trách cô thật nhẫn tâm. Cô nói: "Nếu anh xem anh ấy là bạn thì hãy kéo anh ấy trở về đi, em sẽ không gặp anh ấy, đừng nói đứng chờ một ngày, mà là cả đời em cũng sẽ không gặp lại anh ấy."
Bỏ điện thoại xuống, cô ngồi bên cửa sổ, từ khe hở rèm cửa nhìn xuống Uông Đào mồ hôi ướt đẫm đứng dưới lầu, rất nhiều nữ sinh còn vụng trộm bàn tán. Trịnh Minh Hạo thực sự không nhìn nổi nữa, muốn kéo anh ta đi liền bị Uông Đào cho một đấm vào má phải. Trịnh Minh Hạo ôm mặt, không đánh trả, cũng không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Lý Vi.
Cô biết, tất cả mọi người đều cho rằng cô vô tình vô nghĩa, Uông Đào nhất định cũng nghĩ vậy. Thật ra, không ai biết cô vì anh ta mà rơi nước mắt. Không yêu nhưng không có nghĩa khi làm tổn thương người khác, lòng mình sẽ không thấy chua xót. Cự tuyệt, hết sức kiên định mà cự tuyệt, là điều nhân nghĩa cuối cùng của cô dành cho anh, không biết đến khi nào anh mới hiểu ra!
Cuối cùng, khi Lý Vi cùng Nam Lộc lôi Uông Đào đi rồi, Trịnh Minh Hạo trước khi đi còn ngẩng khuôn mặt đẹp trai hướng về phía cô đang nấp sau tấm rèm cửa ca-rô mà mỉm cười. Dưới ánh mặt trời, nụ cười của anh thật ấm áp, thật thanh tân... Chính nụ cười này đã làm cho cô, vốn đang chìm trong u ám tối tăm, nhìn thấy hy vọng của cuộc đời!
-------------------
(*) Câu thơ trên được trích từ hai câu đầu trong bài thơ Thất ngôn tứ tuyệt “Xuân Nhật Tây Hồ Ký Tạ Pháp Tào Vận - 春日西湖寄謝法曹韻” của Âu Dương Tu 歐陽修 (1007—1072) sống vào đời Tống bên Trung Quốc.
(**) Tòa nhà được đặt theo tên Thiệu Dật Phu (Shaw Run Run), ông trùm điện ảnh người Hồng Kông. Ông này đã đóng góp rất rất nhiều tiền trong việc xây dựng các trường học của Trung Quốc nên nhiều công trình giáo dục, thư viện ở Trung Quốc được đặt theo tên của ông.
Không lâu sau đó, vận mệnh lại cùng cô chơi một trò đùa càng hài hước hơn!
Vào một đêm trước khi nộp đơn thi thạc sĩ, chính là lúc mọi người liên hệ với giáo viên hướng dẫn và chọn chuyên ngành nghiên cứu, Lăng Lăng bất an hỏi “Vĩnh viễn có xa không”: "Em nên chọn ai làm giáo viên hướng dẫn đây?"
"Bạn bè của anh ở đại học T nói tổ đề tài của hiệu trưởng Châu của bọn em cũng tốt."
"Em biết, nhưng giáo viên tổ đó đều rất khủng, không người nào đồng ý nhận em đâu."
Anh vỗn dĩ đã dứt dạc đồng ý sẽ giúp Lăng Lăng tìm một giáo viên hướng dẫn tốt, bỗng nhiên lại nói với cô: "Để em theo Dương Lam Hàng, em đồng ý không?"
Cô thiếu chút nữa phun máu mà chết, vội vàng khẳng định lập trường: "Em có chết cũng không chịu!"
"Không cần quyết liệt vậy chứ, cũng đâu phải bắt em cưới anh ta đâu?"
Nhớ tới bản mặt xấu còn hơn Trương Kỳ kia, cô tức muốn ngứa răng: "Em chỉ liếc mắt nhìn hắn thôi đã thấy thực có lỗi với chính mình!!!"
"..."
"Hắn xem thường em như vậy, không có khả năng chịu nhận em đâu."
"Em sai rồi! Anh ta đồng ý!"
"Không thể nào?!" Hắn ta nghĩ cái gì vậy, tại sao lại đồng ý dạy một sinh viên bị hắn bỡn cợt là không đáng một xu?
A! Một tia sáng lóe lên trong đầu cô: "Liệu có phải tất cả sinh viên đều không chịu nổi tính biến thái của hắn ta nên không có người chịu học với hắn không?
"..."
Thấy anh nãy giờ không nói gì, cô đột nhiên ý thức được mình không nên chỉ nghĩ đến cảm nhận bản thân mà quên mất sự khó xử của anh. Dù sao, cô cũng không phải sinh viên chuyên ngành Vật liệu, thành tích đại học cũng không tốt, lại bị hoãn tốt nghiệp một năm, phàm là giáo viên có mắt đều không đồng ý nhận cô.
"Ngoài hắn ra k