
"
"Em ạ?" Lăng Lăng trợn tròn mắt. Liên quan gì tới cô?
"Tại sao em lại ghét tôi đến vậy?"
Câu hỏi này... Nếu cô nói ra lý do thì chẳng khác nào thú nhận mình ghét anh ta. Nếu không thừa nhận thì coi thường chỉ số thông minh của Dương Lam Hàng quá! Anh đã sớm nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô rồi.
Thấy cô khó xử, Dương Lam Hàng tự biết chừng mực, nhìn đồng hồ. "Trời sắp sáng rồi, em đến văn phòng tôi nghỉ ngơi một chút đi."
"Không cần đâu ạ, bạn em sắp tới rồi, các bạn ấy giúp em trông coi thiết bị..."
"Vậy trước tiên em ngủ một lát đi. Cái này cho em..." Khi anh đứng dậy, không biết làm phép từ đâu lấy ra một hộp sữa tươi. "Uống một chút đi rồi ngủ."
"Cám ơn thầy!" Cô nhận lấy, trên hộp sữa vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể anh, thật ấm áp.
"Buổi tối em đừng đến đây nữa, nữ sinh ở qua đêm trong này rất nguy hiểm, thí nghiệm này tôi sẽ phân công người khác làm."
"Em có thể mà." Cô đứng lên, kiên định nói. "Thầy Dương, thầy không cần sắp xếp những người khác, em có thể làm."
"Em..."
"Em có thể từ từ quen dần."
Dương Lam Hàng cười cười đưa tay đặt lên vai cô, không nói gì nữa.
Anh đi rồi, Lăng Lăng nhìn sữa trong tay, không biết diễn tả ra sao cảm giác trong lòng, tựa như khối băng kết trong tim dần dần tan rã, từng giọt từng giọt biến thành nước, chảy xuôi trong cơ thể...
Suy cho cùng anh là một người đàn ông như thế nào? Sự ưu tú của anh khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ, phong thái của anh khiến phần đông nữ sinh si mê, nhưng anh lại thủy chung son sắt yêu một người con gái, không thể quên, không thể từ bỏ, vì cô ấy mà buồn bã về nước...
Haiz! Một người đàn ông như vậy làm sao không khiến người ta lòng đau như cắt cho được!
******
Mơ mơ màng màng nằm đến hơn sáu giờ, Tiếu Tiếu cùng Kiều Kiều đến phòng thí nghiệm, cô thu dọn mọi thứ đâu vào đấy rồi trở về phòng ngủ.
Sau một đêm thức trắng, việc hạnh phúc nhất đời người không gì bằng thay quần áo ngủ, nằm trên chiếc giường thoải mái của riêng mình, ôm lấy tấm chăn mới được giặt sạch còn thoảng hương hoa nhài, đi vào mộng đẹp. Trong giấc mơ, Dương Lam Hàng vẫn đang cùng cô nói chuyện phiếm, hàn huyên thật lâu, cô không ngừng gật đầu, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm gần trong gang tấc của anh... Sâu thẳm vô cùng! Tưởng như có thiên ngôn vạn ngữ ẩn chứa trong đó, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "nội hàm"!
...
Sau khi thức dậy, cũng như mọi ngày, Lăng Lăng trước tiên bò từ đầu giường đến đuôi giường, ấn nút khởi động máy tính. Sau đó rúc đầu vào chăn nghe xem QQ tự động đăng nhập xong có tiếng báo tin nhắn hay không, nếu nghe thấy liền lập tức xuống giường, còn không sẽ lại nằm lười trên giường thêm một chút.
Có âm báo tin nhắn, Lăng Lăng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn liếc qua biểu tượng chớp sáng dưới góc phải màn hình, hình cái đầu hói nhỏ! Lập tức cơn buồn ngủ bay biến sạch.
Ava hình cái đầu này trong danh sách bạn QQ của cô chỉ thuộc về anh, bởi vì cô từng gửi cho tất cả bạn bè trong danh sách một tin nhắn giống nhau: "Muốn tồn tại trong QQ của ta thì cấm dùng avatar này, nếu không blacklist chờ phục vụ! Ta đây chấp pháp nghiêm minh, ai làm trái pháp luật lập tức truy cứu!" Cô đem hình cái đầu hói nhỏ dán vào bên dưới. Từ đó về sau, chỉ cần cái đầu nhỏ vừa sáng lên cô liền biết là ai. Niềm vui chỉ đơn giản như thế!
Lăng Lăng đưa tay cầm chuột, thuần thục nhắm ngay hình cái đầu click một cái.
Vĩnh viễn có xa không: "Em dậy rồi hả?"
"Ừ!" Cô day day cái trán hơi ê ẩm, đem laptop ôm vào trong lòng. "Anh nói xem, thí nghiệm tính chống ôxy hóa không nên làm lâu tới một trăm giờ liên tục như vậy chứ? Thật tra tấn con người ta!"
"Anh có một bạn học từng làm thí nghiệm chống ôxy hóa đến một nghìn giờ." Anh bổ sung một câu. "Kết quả cũng không lý tưởng."
Xem ra Dương Lam Hàng bắt cô làm một trăm giờ đã có thể coi là đặc biệt khai ân! Tâm lý cô cân bằng trở lại rồi!
"Tối hôm qua em có mệt không? Đêm nay vẫn phải đi nữa à?" Anh quan tâm hỏi.
"Không sao! Tổng cộng có năm ngày bốn đêm, đương nhiên là phải đi rồi."
"Tại sao không để tên biến thái kia tìm người giúp em?"
Lăng Lăng nghiền ngẫm thật lâu những lời này, rốt cuộc cảm thấy không thoải mái, cuối cùng ánh mắt dừng trên hai chữ "biến thái". Từ này cô đã dùng cho Dương Lam Hàng không dưới trăm lần, nhưng không hiểu sao nghe người khác nói anh như vậy lại cảm thấy không được tự nhiên. Cõ lẽ cô cũng giống Kiều Kiều - coi sếp là tài sản cá nhân, mình mắng chửi thế nào cũng chẳng sao, nhưng người khác thì không được phép!
Thôi mặc kệ, Lăng Lăng không hơi đâu truy tìm nguyên nhân, tập trung chat: "Em không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây! Dương Lam Hàng chỉ hướng dẫn một sinh viên duy nhất là em, anh ta có thể sắp xếp ai được chứ? Không lẽ lại bắt một nhân vật rường cột quốc gia như anh ta đi canh chừng giùm mấy cái thiết bị không đáng tiền kia?"
"Hả?! Anh ta biến thành "rường cột quốc gia" từ khi nào vậy?"
"Không thể phủ nhận là anh ta rất biến thái, nhưng mà anh ta..." Lăng Lăng nhìn thoáng qua hộp sữa trên đầu giường, tiếp tục đánh chữ: "Anh ta miễn cưỡng cũng có thể coi như tài nguyên quốc