Old school Easter eggs.
Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh

Trao Lầm Tình Yêu Cho Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324412

Bình chọn: 8.5.00/10/441 lượt.

gia. Lạm dụng tài nguyên quốc gia là phạm pháp nha!"

"Tài nguyên quốc gia? Không phải anh ta không thể kiếm vợ sao?"

Cô bất chợt nhớ lại câu nói của Dương Lam Hàng tối qua, "Tôi không thể nào thuyết phục bản thân từ bỏ được." Một tình yêu thật cảm động, cũng thật vô vọng, nhưng anh ta cứ một mực chấp nhất đến thế.

Lăng Lăng nhất thời cảm khái, nói: "Theo em thấy, anh ta có khả năng sống cô độc suốt quãng đời còn lại..."

"..." Đối phương trầm mặc.

Cô lại bồi thêm một câu càng kích động người khác: "Cũng tốt thôi! Quốc gia có thể tận dụng triệt để tài nguyên."

"..."

"Sao anh không nói tiếng nào vậy?"

Trên mạng đầu bên kia có một người đang thở dài thật sâu: Thế này mà còn phải hỏi à! Tiết kiệm tài nguyên quốc gia!

"Em đi ăn chút gì đi, phải chú ý sức khỏe đấy." Anh nói.

"Em biết rồi."

"Buổi tối thức đêm rất dễ đói, dạ dày em không tốt, nên mang theo chút đồ ăn."

Lăng Lăng trong lòng ấm áp nhưng ngoài miệng lại nói: "Em nhớ rồi, nói nhiều quá hà!"

"Bái bai!" Quả nhiên không nói nhiều nữa.

"Bye!"

Bốn đêm trôi qua, Lăng Lăng phát hiện ra một chuyện khiến lòng cô ngập tràn cảm xúc, đó là Dương Lam Hàng hằng đêm đều ở lại trong phòng thí nghiệm, bởi vì cô có thể đứng ở chỗ rẽ cầu thang nhìn thấy ánh đèn trong văn phòng anh, mỗi đêm đều sáng.

Lăng Lăng chưa bao giờ dám quấy rầy anh, mỗi lần giật mình thức giấc trong phòng thí nghiệm tĩnh mịch, cô đều chạy đến chỗ rẽ cầu thang nhìn ánh đèn trong văn phòng anh, biết trong tòa nhà rộng lớn này vẫn còn có thầy giáo của mình, cô sẽ can đảm quay về ngủ...

Có khi, cô cũng sẽ nghĩ: Cuộc sống như vậy, anh vui vẻ sao? Anh có cô đơn không? Hiện giờ liệu anh còn muốn có người cùng anh trò chuyện, bất kể là ai, bất kể dùng ngôn ngữ gì...



Một trăm giờ cuối cùng cũng trôi qua, Lăng Lăng lấy mẫu vật ra, làm vài thí nghiệm, kết quả còn mỹ mãn hơn cả dự đoán của cô, tính chống ôxy hóa tăng ba mươi phần trăm so với trước. Đó là một cảm giác thỏa mãn chưa từng có, cô rất muốn nói với tất cả mọi người: Cô làm được rồi, cô thực sự làm được rồi! Người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là Dương Lam Hàng.

Cô hớn hở cầm số liệu bước hai bậc một chạy lên cầu thang, đứng trước cửa văn phòng anh, ngay cả hô hấp cũng chưa kịp điều chỉnh, vừa gõ cửa hai tiếng liền gấp gáp đi vào trong. Mùi cà phê lan tỏa khắp căn phòng, loại mùi hương này dường như đang trút nỗi lòng kể với người khác về sự mỏi mệt của khổ chủ...

Dương Lam Hàng vì quá mức chuyên tâm nên không chú ý cô vào cửa, vẫn cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy, hình như đang suy luận công thức toán học. Lăng Lăng hơi hối hận vì đã đường đột, cô nhìn số liệu trong tay, cố gắng áp chế sự hào hứng trong lòng, chờ anh tính toán xong.

Từ lâu đã nghe nói đàn ông lúc nghiêm túc làm việc là quyễn rũ nhất, bây giờ cô tin rồi! Anh suy nghĩ sâu xa, trầm tĩnh như thế, hàng loạt con chữ cùng những phép toán rối rắm phức tạp cứ liên tiếp hiện lên dưới ngòi bút như mây trôi nước chảy, rành mạch lưu loát. Anh lúc này càng khiến người ta ngưỡng mộ hơn bất kỳ lúc nào khác!

Sau khi lập xong công thức ngắn gọn, Dương Lam Hàng dừng bút, dùng ngón cái và ngón trỏ xoa chóp mũi, cầm tách cà phê uống một ngụm, tầm mắt vẫn đang dừng lại trên kết quả cuối cùng của công thức...

"Thầy Dương!"

Anh chậm rãi ngước mắt lên, thời gian như ngừng lại, mọi động tác, mọi biểu hiện của anh đều ngưng trệ...

Một giây, hai giây, ba giây...

"Em xin lỗi, em có gõ cửa những thầy không nghe thấy!" Cô giải thích.

Bốn giây, năm giây, sáu giây, anh nuốt cà phê trong miệng, rút mấy tờ khăn giấy từ trong hộp, lau cà phê dính trên phiến môi mỏng...

"Em tìm tôi có việc gì không?"

"Dạ!" Lăng Lăng nhớ tới mục đích đến đây của mình, ý cười bừng sáng trên khuôn mặt, hai má hồng hồng.

"Thầy xem, đây là kết quả thí nghiệm vừa có, sau khi xử lý bên ngoài mẫu vật, tính chống ôxy hóa được nâng lên rất nhiều." Cô giống như một đứa trẻ đang khoe bài kiểm tra được điểm mười, đem sổ ghi chép số liệu giơ cao trước mắt, chỉ vào hai số liệu cũ mới ghi bên trong cho anh xem.

Tuy nhiên Dương Lam Hàng không hào hứng như cô nghĩ, nói chính xác, anh căn bản không xem số liệu trong tay mà nhìn thẳng vào mặt cô, trong đôi mắt như phản chiếu trời xanh mây trắng trên cao.

Cô sờ sờ mặt mình.

Nghe thấy anh nói: "Lần đầu tiên tôi thấy em cười. Rất đẹp!"

Trong đầu Lăng Lăng nổ "bùm" một tiếng, choáng váng! Thầy Dương à, đây là Trung Quốc, lời này của thầy mang khuynh hướng "tán tỉnh" rõ ràng, thầy có biết không vậy?

Cũng may Lăng Lăng không hiểu lầm, cô biết ở Mỹ người ta vẫn hay khen nhau như thế, nhưng mà, là một cô gái Trung Quốc truyền thống, Lăng Lăng vẫn khó mà thích ứng, đầu cô bỗng nóng lên, tư duy bị chập mạch, thốt ra một câu: "Thầy dù có cười hay không cũng đều đặc biệt có khí chất..."

Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền hối hận! Lăng Lăng lau mồ hôi lạnh trên trán, hè năm nay thật là nóng bất thường nha!

Dương Lam Hàng ho nhẹ một tiếng: "Cảm ơn em!"

Cầm lấy sổ ghi chép từ tay cô, cẩn thận xem kỹ số liệu bên trong. "Ừ, ở bốn trăm độ tính năng tốt lắm, em chuẩn bị thêm một ít