pacman, rainbows, and roller s
Tri Huyện Bị Ép Lấy Chồng

Tri Huyện Bị Ép Lấy Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321763

Bình chọn: 9.5.00/10/176 lượt.

tiểu thư hai tay chống cằm rầu rĩ dựa vào bên cửa sổ, hắn chuyển băng ghế dài ngồi vào bên cạnh nàng.

"Xảy ra chuyện gì? Vẻ mặt mất hứng."

"Còn chưa nói lời cảm ơn với hắn — hắn đã đi, cảm thấy hắn đi thực không đúng lúc." Không được gặp mặt làm cho nàng cảm thấy nếu có điều mất mát, trong lòng áp chế nỗi buồn bực không nói nên lời .

"Không sao đâu, Thị Lang đại nhân cực kỳ sảng khoái, hắn sẽ không so đo loại chuyện nhỏ nhặt này." Mễ Bối mặc dù chỉ là thư đồng, nhưng bọn hắn chủ tớ cảm tình rất tốt, vừa mới có người ngoài ở đây không tiện nói, hiện tại nhịn không được an ủi hơn mấy câu.

"Nếu như không gặp Lỗ đại thúc , ta còn không biết chuyện ngươi đụng phải gấu, ngay cả thân thủ tốt như Thị Lang đại nhân cũng bị thương, có thể thấy được tình huống lúc ấy nhất định rất khẩn cấp, ngươi tại sao không nói?"

Nàng nghe ra trong khẩu khí có chút trách cứ cùng quan tâm sâu sắc, mỉm cười cảm ơn, "Lúc ấy mẹ ta đang ở đó, ngươi bảo ta làm sao mà nói?"

"Hiện tại chỉ có hai chúng ta, nói mau a."

Tiểu thư đồng nhịn không được tò mò truy vấn, Giang Yên Hồng liền như kể chuyện nói lại quá trình mạo hiểm chiến đấu, hắn một bên nghe một bên vì tiểu thư mạng lớn bất tử mà đổ mồ hôi lạnh, một mực tán thưởng Mộ Thiên Tú võ nghệ cao cường.

"Tiểu thư, Thị Lang đại nhân thật là một bằng hữu thâm giao đáng giá, cởi mở, xả thân vì bạn, chờ hắn trở về, ngươi nhất định phải hảo hảo cám ơn hắn a." Mễ Bối giống nhứ tiểu đại nhân phân phó luôn cho tiểu thư đi xem sắc mặt nhà người ta.

"Thật vậy chăng? Hắn thực chỉ coi ta là bằng hữu sao?" Câu chuyện chỉ nói đến đoạn con gấu bị đánh chết, phần mập mờ kế tiếp nàng mắc cỡ không nói.

"Đương nhiên không phải bằng hữu." Mễ Bối theo lý thường mà nói.

"Vậy là cái gì?" Nàng khẩn trương truy vấn.

"Là bạn tốt, ngươi suy nghĩ một chút xem, chúng ta đã được hắn chiếu cố nhiều ít?"

Chính là nhiều lắm mới cảm thấy quái, "Tiểu Mễ, ngươi nghĩ, Mộ Thiên Tú có thể hay không đã nhìn ra ta là nữ rồi?"

"Hẳn là không có a."

"Vậy ngươi có hay không cảm thấy hắn. . . . . . là lạ ?"

"Kì quái chỗ nào?"

"Ngươi nghĩ hắn có thể hay không. . . . . . thích nam nhân?"

Mễ Bối giống như nghe được thiên đại tiếu thoại ( ý là câu chuyện rất buồn cười) cười to không ngừng, nàng đỏ mặt đánh tiểu thư đồng không xem lời của nàng là thật.

"Ta là nói thật, ta cảm thấy được hắn hình như là."

Mễ Bối lau lau nước mắt vì bật cười,vỗ vỗ vai tiểu thư, "Tiểu thư của ta thiếu gia, ngươi nghĩ nhiều qua rồi, nếu Thị Lang đại nhân không phải nam nhân mẫu mực, thì khắp thiên hạ không có nam nhân chân chính rồi."

"Thật vậy chăng? Ta chính là nghĩ nhiều quá sao?" Dưới bầu trời trong xanh như ngọc Lưu Ly, từng tòa lầu đài đình các chằng chịt vút lên trời cao, hành lang lợp ngói trùng điệp trải dài không ngớt, xuyên qua đình viện thật sâu, vượt qua một cái đầm nước xanh biếc, bờ hồ có một tòa họa đường khí thế bao la hùng vĩ.

Tuyên thành Quận Vương Mộ Thiên Ân năm vừa rồi mới nhược quán (tức là vừa được hai mươi tuổi) , một thân áo tơ tuyết trắng đứng ở trước thư án gỗ lim, trên gương mặt gầy không có quá nhiều biểu lộ, nhưng hạ bút lại cứng cáp hữu lực.

Quản gia cước bộ dồn dập tiến vào họa đường, Mộ Thiên Ân đang luyện chữ không vui liếc hạ nhân cả gan cắt đứt nhã hứng, quản gia sợ sệt báo cáo việc gấp.

“Cái gì? Tề quốc công chúa đến đây! Trong nội cung tại sao không thông báo trước?” Mộ Thiên Ân nhướng mày, đem bút lông đặt tại Thanh Ngọc bút án trên bàn, “Hắn đâu?”

Quản gia biết rõ chủ nhân chỉ chính là vị đệ đệ hồi phủ ăn tết kiêm dưỡng thương, chột dạ báo cáo, “Không biết. . . . . . Hẳn là ở trong phủ, chỉ là khắp nơi đều tìm không thấy.”

Mộ Thiên Ân hai tay chắp sau lưng, không nhanh không chậm dạo bước đi ra ngoài, “Hắn đại khái tránh ở thao trường (võ đài nơi quân sĩ thời xưa tập luyện), đi gọi hắn ra gặp khách, Công Chúa Điện Hạ chính là theo hắn mà tới.”

Thị Lang đại nhân không phải chân bị thương sao? Sao lại ở thao trường ( nơi quân sĩ ngày xưa luyện tập)? Quản gia tuy cảm thấy kỳ quái, cũng không dám hỏi nhiều, lập tức hướng thao trường chạy tới.

Mộ Thiên Ân còn chưa đi đến đại sảnh chỉ nghe thấy một hồi thanh âm đập bể đồ đạc binh bang, tiếp theo tiếng nói lảnh lót của thiếu nữ mười sáu tuổi Tề quốc công chúa truyền ra.

” Gọi Mộ Thiên Tú đi ra cho ta ——”

“Công Chúa Điện Hạ, xin ngài đừng như vậy.” Lô Song Yến mười bảy tuổi định đứng lên nàng là biểu tỷ bà con xa củaTề quốc công chúa, nàng theo hầu biểu muội công chúa này đã ba năm rồi, nhưng đối với thời điểm tính tình hung bạo phát nổ nàng là một cách đối phó đều không có, mỗi lần đều lựa lời khuyên bảo, bất quá bình thường cũng không có tác dụng mấy.

“Hắn cũng đã làm cho ta mất mặt, ta tại sao phải lưu lại cho hắn mặt mũi? Ta càng muốn đập bể ——” Bông chúa nắm lên Lưu Ly Tây Vực trong suốt sáng long lanh hung hăng ném trên mặt đất, tiện tay bắt thêm Hồng san hô bảo thụ cao hai thước .

Lúc này tuyên thành Quận Vương bước vào đại sảnh, mọi người đều thi lễ.

” Đệ đệ bảo bối kia của người đâu? Gọi hắn đi ra cho ta xem, chỉ đích danh hắn hộ vệ là