cô ta sẽ đá anh ta,
thật sự là mất mặt đến chết!" Cố Xuân Hỉ tựa vào ban công nhà cô cười ha ha, giảng thuật một màn phấn khích ngày hôm qua một cách sinh động như
thật cho bạn thân từ tiểu học.
"Cố Xuân Hỉ, nói xấu sau lưng người khác cẩn thận bị báo ứng đấy, cậu cười
cũng thiếu đạo đức quá đi. Nhưng quả thật chuyện này cũng thực hi hữu
a!"
"Thiếu đạo đức cái gì! Mình từ nhỏ bị anh ta ức hiếp, trước mặt của anh ta
mình không có biện pháp nói anh ta, còn không cho mình nói sau lưng,
nông nô xoay người làm chủ nhân?" Xuân Hỉ cắn cắn kẹo que, oán hận nói.
Trong lời nói của Điền Nghiên Nghiên, Cố Xuân Hỉ cùng Trình Gia Lập sự tình
không chỉ một ngày hai ngày, mà đó là một quá trình nghẹn khuất dài lâu, bị Điền Nghiên Nghiên gọi là —— gian tình.
Trình Gia Lập so với Cố Xuân Hỉ lớn hơn 7 tuổi, từ lúc Xuân Hỉ vừa sinh ra,
còn chưa mở được mắt, thời điểm nhìn không thấy người, cô đã quen Trình
Gia Lập.
Duyên phận của hai nhà hàng xóm đã bắt đầu từ trước khi bọn họ sinh ra, hai
bà mẹ vừa gặp mà như quen đã lâu, chỉ hận là gặp nhau trễ, từng cho bọn
họ định thân một lần, học dáng dấp như người xưa vậy, cầm tay xem tướng
hai mắt đẫm lệ, cô thán một tiếng tôi thán một tiếng, duyên phận nha,
không bằng chúng ta để cho hai đứa nhỏ kết thân đi, sinh ra con trai
liền kết nghĩa anh em, sinh một nam một nữ liền cho chúng thành một đôi.
Từ sau đó, Cố Xuân Hỉ bởi vì cha mẹ đi công tác mà trường kỳ ăn cơm ở nhà Trình Gia Lập.
Gia Lập lớn hơn cô nhiều như vậy, thành tích lại tốt, thời điểm Xuân Hỉ
nước mũi phần phật đến mượn các loại sách bài tập của anh ta hỏi một
chút đề thi, còn ngốc nghếch đi theo phía sau anh ta cười ngây ngô. Gia
Lập sợ cô làm phiền, liền quăng cho cô mấy đồng tiền lẻ, dỗ cô đến phía
trước cửa hàng mua đồ ăn vặt, chờ Xuân Hỉ đi mua đồ ăn không quên lấy
lại tinh thần, thời điểm mua hai phần đồ ăn vặt trở về, Gia Lập sớm đã
không thấy tăm hơi.
Xuân Hỉ một phen nước mắt nước mũi trở về cáo trạng cùng mẹ Trình, sau khi
bị cáo trạng, Gia Lập nhiều lần đều bị giáo huấn. Dần dần, Gia Lập đối
với cô vô cùng hờ hững, thường thường khiến cô bẽ mặt, thời điểm không
cần thiết tuyệt không mở miệng nói chuyện với cô, thế cho nên Xuân Hỉ
đến bây giờ đều cảm thấy anh ta kỳ thật là cái người mặt than.
Đến khi Xuân Hỉ lại lớn hơn một chút thời điểm học sơ trung, Gia Lập đã đi
học đại học. Năm thứ nhất vào ngày nghỉ, Xuân Hỉ cùng cha mẹ cãi nhau
rời nhà trốn đi, cô dứt khoát kiên quyết đi xe lửa chạy tới chỗ của Gia
Lập. Cô kiên quyết, cảm thấy chính mình đã trưởng thành, xa nhà có thể
không cần dựa vào cha mẹ, lại tới chỗ Gia Lập bị anh ta chửi bới, ngay
hôm đó liền đem cô đuổi về nhà.
Cô còn nhớ rõ bạn học của Gia Lập có cái đầu bóng loáng, không đứng đắn
nhìn cô: "Ôi, tiểu mỹ nữ từ xa tìm đến bạn trai a? Nhìn không ra, Trình
Gia Lập cậu thủ đoạn rất cao minh, còn non đến như vậy!"
Xuân Hỉ nghe không ra đầu bóng loáng đang chê cười cô, trong lòng sung sướng vô cùng, ai ngờ Gia Lập lạnh lùng nói: "Cô ấy là em gái của tôi, mời
cậu làm sạch miệng lại!"
Cô mất hứng, nói lại: "Anh nói ai là em gái!"
Oán hận của Xuân Hỉ với Gia Lập ước chừng chính là bắt đầu khi đó, cô cảm
thấy mình không được coi trọng, dựa vào anh ta lại không được đáp lại,
cô vẫn nghĩ Gia Lập so với cha mẹ cô còn hiểu cô hơn, nhưng là, anh ta
mắng cô, đem cô đuổi về, cô bắt đầu cảm thấy, anh ta cùng với cha mẹ cô
là giống nhau, đều thực chán ghét!
Từ nay về sau, Gia Lập nói đông cô liền hướng tây, nói nam cô liền hướng
bắc, cùng anh ta đối nghịch, chẳng qua kết cục vẫn là cô hoàn toàn thảm
bại.
Hai năm trước, Xuân Hỉ tốt nghiệp đại học không tìm được việc, cô học đại
học khoa Tiếng Anh, nơi nào cũng cảm thấy văn bằng này của cô không
chuyên nghiệp. Cuối cùng vẫn là Gia Lập giúp cô giải quyết vấn đề công
việc, anh ta học y, giúp cô tìm công việc phiên dịch cho một công ty y
dược.
Cô mặc dù không tình nguyện nhận ân tình của người khác, nhưng so với
không có công tác tốt thì cô ở nhà chính là rất mất mặt, nghẹn khuất
cũng không phải một lần hai lần.
Cô thực đen đủi mà, Điền Nghiên cũng cảm thán quá như vậy.
Tiếng điện thoại, trong lúc Xuân Hỉ nhớ lại, thấy Gia Lập đứng ở trên ban
công cách vách, nhìn ra phương xa, ánh mắt thâm thúy, không biết suy
nghĩ cái gì. Sườn mặt của anh nhìn cũng đẹp lắm, đường cong rõ ràng,
thẳng tắp, môi mỏng hơn nữa lại gợi cảm, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía
trước, có chút u buồn. Xuân Hỉ không khỏi mở to hai mắt.
Ai ngờ Gia Lập không có dấu hiệu thu hồi ánh mắt quay đầu nhìn về phía cô. Xuân Hỉ ngẩn ra, cười gượng hai tiếng với anh rồi chạy về trong phòng.
Cô ôm gối mềm nhũn lăn lộn trên giường, bỗng nhiên nhớ tới Gia Lập hình
như đứng ở đằng kia đã lâu, anh sẽ không nghe thấy cái gì chứ?
Cô ai thán kêu lên một tiếng đem mặt vùi vào gối, ôi, rất mất mặt!
Buổi tối ngày thứ Sáu, Xuân Hỉ bị mẹ già nhà mình tha vào phòng bếp để hỗ
trợ một tay, cô luôn luôn lười, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm
dứt khoát sẽ không ngồi, để cho cô giúp nấu cơm, cô thật sự là k