
m sao có thể là bại hoại
chứ!"
Một đám đàn ông đứng ở giữa vuốt tóc, vùng lên: "Tiền lì xì sao? Cho các cô!"
Bên kia lì xì đã đưa, bên này người thân của nhà gái liền mở cửa ra. Điền
Nghiên Nghiên lôi tiền lì xì ra, mắng: "Sao chỉ có chín đồng chín? Trình Gia Lập anh rất keo kiệt đi! Còn muốn lấy Xuân Hỉ của chúng ta? Các chị em, đem anh ta đẩy đi ra ngoài!"
Lại là một trận hì hì nháo nháo, Xuân Hỉ nhịn không được nhảy ra khỏi phòng ngủ, "Điền Nghiên Nghiên cậu chơi đã chưa! Tiền của anh ấy tức là tiền
của mình, cậu lại lấy tiền của mình ra trêu đùa sao?!"
Mọi người hò hét cười rộ lên. Gia Lập ôm cô trở lại bên giường trong phòng
ngủ, dở khóc dở cười: "Em không biết cô dâu không thể ra khỏi cửa
phòng?"
"Còn không phải sợ anh bị bắt nạt sao?"
Một đám người lại anh dũng tiến vào phòng ngủ, cười cười: "Ôi cô nương Xuân Hỉ, đều nói con gái gả đi ra ngoài như bát nước hắt đi, người này còn
chưa có gả đi, đã đau lòng cho ông xã như vậy rồi."
Xuân Hỉ đỏ mặt, "Đi đi! Cậu mới chính xác là tú bà!"
Người chủ trì hôn lễ cười: "Được được được, hiện tại chú rể bắt đầu đi tìm đôi giày khác của cô dâu!"
Nơi này là có quy củ như vậy, chú rể phải đi tìm được một đôi giày khác của cô dâu, mới có thể đưa cô dâu ra cửa.
Phía sau Xuân Hỉ muốn nói, đã bị Điền Nghiên Nghiên chen vào: "Dám gợi ý cho anh ta thử xem! Cậu tại sao phải sợ anh ta tìm không thấy chứ?"
Làm mọi người mở rộng tầm mắt chính là, Gia Lập quả nhiên còn chưa tìm
được. Xuân Hỉ nóng nảy, lông mi cùng mặt đều nhăn lại. Cuối cùng mẹ vợ
nhịn không được vụng trộm ghé vào lỗ tai anh nói: "Cửa! Cửa!"
Trình Gia Lập lúc này mới tìm được giày.
Người chủ trì còn nói: "Chú rể đi giày cho cô dâu."
Gia Lập ngồi xổm xuống, đặt đôi chân trơn bóng của Xuân Hỉ lên trên gối,
cẩn thận đi giày cho cô. Khi ngẩng đầu lên, anh phát hiện Xuân Hỉ đã
nước mắt ràn rụa, màu đen ở mắt, trộn lẫn với nước mắt chảy xuống, xoá
hết hoá trang.
Anh buồn cười lấy giấy ăn lau cho cô: "Không có tiền đồ."
Cô đây là cảm động có được không! Cô từ nhỏ đã chờ mong có thể có một
người đàn ông yêu cô tự tay đi giày cho cô, thậm chí ảo tưởng anh là
người kia. Giờ phút này cảnh tượng trong mơ biến thành sự thật, cô sao
có thể không khóc.
Xuân Hỉ muốn mắng anh, đẩy tay anh ra, nhưng lại nhìn đến hốc mắt của anh cũng đỏ: “ Anh khóc cái gì chứ ....."
Anh nhíu mày: "Nói bậy!"
Lúc này thân hữu hai bên đoàn kết hơn bao giờ hết, "Hôn một chút! Hôn một chút! Hôn một chút..."
Trình Gia Lập vẫn không nhúc nhích quỳ ở đàng kia, không tính hôn cô. Xuân Hỉ sao không biết anh chứ? Anh sẽ không trước mặt nhiều người như vậy chủ
động hôn cô đâu! Đơn giản cô chủ động chút đi.
Xuân Hỉ ôm mặt Trình Gia Lập, cúi đầu ở trên môi anh in lại nụ hôn hồng
hồng. Ai ngờ Trình Gia Lập luôn luôn lạnh lùng mà lại nâng cái ót của cô làm nụ hôn này càng thêm sâu.
Trong phòng ngủ không lớn, tiếng hoan hô liên tiếp. Trong âm thanh ủng hộ của mọi người, Gia Lập ôm lấy Xuân Hỉ, vững vàng đi xuống dưới lầu, ba Cố
mẹ Cố theo ở phía sau, ánh mắt ửng đỏ.
Gia Lập an toàn ôm Xuân Hỉ xuống lầu, phía sau lại vang lên tiếng pháo, náo nhiệt vô cùng, phạm vi mấy hộ gia đình quanh đấy đều đến xem náo nhiệt, người người đều quen biết Gia Lập cùng Xuân Hỉ, không khỏi cảm thán
đoạn cẩm tú lương duyên này.
Đoàn rước dâu, một đội Audi khí phái chạy tới bờ sông, là trung tâm trên
đường. Xuân Hỉ ôm cánh tay anh, dựa vào anh đưa lên khuôn mặt tươi cười: "Anh vừa rồi sao không tìm được giày chứ? Vị trí như vậy mà anh lại
không nhìn thấy!"
Anh trầm mặc sau một lúc lâu nói: “Anh khẩn trương."
Xuân Hỉ kinh ngạc: “Anh cũng sẽ khẩn trương?"
"Cả đời chỉ có một lần, làm sao có thể không khẩn trương."
Xuân Hỉ cười khanh khách, cô có thể cho rằng đây là hứa hẹn hay không?
"Gia Lập, về sau chúng ta ai làm chủ?"
"Anh."
"Không được!"
"Vậy em."
"Chính là thế đi." Cô vừa lòng gật đầu.
Sau một lúc lâu, cô lại hỏi: "Vậy đứa nhỏ với em anh yêu ai nhất?"
Anh kinh ngạc nhìn cô, "Em... Có?"
"Phi! Anh nghĩ gì thế! Nói, đứa nhỏ với em ai quan trọng hơn?"
"Có người đi ghen với con của mình vậy sao?"
Đúng vậy.
Xe rất nhanh liền chạy tới khu nhà của bọn họ. Xe vòng đến trong khu nhà
đỗ cạnh hoa viên, phía trước đó là thảm đỏ của hội trường hôn lễ. Hôn lễ tổ chức ở cửa nhà, cũng gần bờ sông. Hôn lễ mộng ảo làm cho Xuân Hỉ
kinh ngạc ngẩn người, giống như đang nằm mơ.
Gia Lập nắm tay cô xuống xe, lại chỉnh sửa lại áo cưới cho cô, mười ngón nắm chặt: "Xuân Hỉ."
"Vâng?"
Anh không tiếng động cười cười, "Không có gì."
"Không có gì là có ý gì?"
Anh lắc đầu, chỉ cười nắm tay cô bước lên thảm rải toàn hoa hồng. Trên mặt
sông trống trải nổi lên từng gợn sóng, từng đợt gió mùa xuân pha lẫn
hương vị ngọt ngào. Xuân Hỉ cong khóe môi, nhịn không được cười lên
tiếng.
"Không có gì” ý chính là, Xuân Hỉ, anh yêu em. Thật ra, cô hiểu.
Mùa xuân tháng ba, Trình gia có hỉ.