XtGem Forum catalog
Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321712

Bình chọn: 9.00/10/171 lượt.

ả bầu trời rộng lớn, chỉ để lại những chấm nhỏ. Cột đèn thạch anh dát vàng , hình dáng bén nhọn cực kì giống

vương miện. Đèn tường bốn phía tỏa ra đẹp như đóa hoa, đá chạm khắc cùng ngà voi trang trí, thậm chí còn có ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ những

ngọn nến. Thế giới này thật xa hoa, mộng ảo, tuyệt đẹp. Còn có phòng

giải trí, phòng tập thể thao, phòng tắm, phòng ngủ to nhỏ đủ loại, bể

bơi ngoài trời; Thậm chí quầy rượu cũng không khó để nhìn ra là danh

tác.

Phòng của Mạch Khê đã sớm được chuẩn bị tươm tất, dường như bất cứ lúc

nào cũng có thể vùi mình trong căn phòng xinh đẹp này. Sắc trắng trong

kết hợp cùng sắc hồng công chúa đến ảo diệu. Ngay cả trên tấm rèm lụa

cũng đều có hình những bông hoa tuyết đẹp mê người. Phòng đồ chơi, phòng kê dương cầm, thậm chí còn có phòng thay quần áo riêng, phòng để đồ

trang sức, nơi đó đều treo những bộ quần áo đẹp tuyệt khiến cô bé không

khỏi mở to mắt.

Khoảng hơn ba giờ, mười người vây

quanh hầu hạ Mạch Khê, từ tắm rửa, thay quần áo đến chọn trang sức cho

phù hợp, tất cả đều diễn ra theo trình tự tỉ mỉ. Rốt cục Mạch Khê cũng

được họ sửa sang trở thành một người hoàn toàn khác.

Bộ quần áo cũ nát không còn nữa, thay vào đó là bộ váy công chúa lịch

sự, tao nhã, chất liệu thoải mái, kiểu dáng sang trọng, làm toát lên khí chất thật tương xứng với sự xa hoa của tòa thành này.

Lại nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, vốn dĩ vô cùng bẩn thỉu nhưng giờ khắc này cũng rạng rỡ, như là đã ở trong tòa thành lâu năm. Ánh mặt trời dịu đi chiếu lên màu da có chút trong suốt, tái nhợt của cô bé,

nhưng đôi con ngươi tản ra sự mơ hồ khiến cho mọi người đều phải kinh

ngạc mà thốt lên.

Mái tóc dài hơi xoăn giờ được cuốn xoăn kiểu công chúa, lại được chăm

sóc tốt ánh lên sắc nâu tự nhiên như màu cây đay. Mạch Khê nhìn qua thật giống cô công chúa bước ra từ tòa lâu đài, vô cùng xinh đẹp, sống động.

Quản gia Hàn Á mỉm cười nhìn cô, theo ánh mắt khiếp đảm cùng lơ đãng thì trong đầu thoáng hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

Năm đó, người kia và cô bé trước mặt này rất giống nhau, chỉ có điều

trong mắt người kia không có vẻ khiếp đảm mà trước sau là tràn ngập vẻ

cảnh giác.

"Tiểu thư Mạch Khê thật xinh đẹp!” Ông tán thưởng tự đáy lòng.

Không khó để đoán được trong tương lai không xa, cô bé trổ mã sẽ xinh

đẹp đến cỡ nào. Tuy rằng trên cơ thể nhỏ bé của cô vẫn có những vết sẹo

nông sâu khác nhau, nhưng nếu chăm sóc tốt thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết gì.

Mạch Khê nhìn chính mình trong gương. Tấm gương kiểu cung đình phản

chiếu hình ảnh một cô bé mặc bộ váy công chúa, mái tóc xoăn dài, hàng mi kiều diễm, đôi mắt to tròn sáng trong, tựa như một con búp bê vậy.

Đây là mình sao?

______________

Đêm tối bao phủ bốn phía căn phòng rộng lớn, từ cửa sổ trên mái nhà rọi

ra ánh trăng, phủ cả lên chiếc sofa đen. Thân hình người đàn ông trẻ

tuổi như chìm trong bóng đêm mị hoặc.

"Thiếu gia, chuyện của tiểu thư Mạch Khê đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi.

Tiểu thư sửa sang bên ngoài một chút nhìn vô cùng xinh đẹp, chỉ là đối

với người ngoài thì còn e dè. Hơn nữa, trên người tiểu thư rất nhiều vết thương.” Quản gia Hàn Á dừng một chút, nhìn thoáng qua người đàn ông

trẻ trong bóng tối, “Hay là đợi cô bé dưỡng thương đã rồi hẵn đến

trường?”

"Ngày mai đưa con bé đến trường!” Trong bóng đêm, người đàn ông lên

tiếng, tiếng nói thản nhiên lại lộ ra vẻ quyền uy không thể chống lại

được.

"Tôi biết rồi! "Quản gia Hàn Á liền nói.

Không khí trong nháy mắt như ngưng đọng lại.

Một lúc lâu sau, quản gia Hàn Á cẩn thận nói: “Thiếu gia, hôm nay lão

gia gọi điện tới, ông ấy đã biết chuyện cậu nhận nuôi tiểu thư Mạch Khê

rồi.”

Người đàn ông trẻ cười lạnh.

"Ý của lão gia là muốn tìm cho tiểu thư Mạch Khê một gia đình thích hợp, ông ấy cho rằng thiếu gia mới hai mươi hai tuổi đã làm cha nuôi, chuyện này mà bị người ngoài biết…”

"Không cần!"

Giọng nói của người đàn ông vô cùng lãnh đạm, thậm chí thân mình cao lớn cũng không động đậy. “Từ hôm nay trở đi con bé là người của Lôi gia,

cha nuôi con bé cũng chỉ có một người, chính là tôi…Lôi Dận.”

Cô nhỏ Mạch Khê nguyên một đêm

không ngủ, không phải vì sợ hãi quá khứ kinh khủng kia, mà vì phòng ngủ

của cô quá đẹp, quá ấm áp.

Cả buổi tối cô bé đều trong trạng thái tò mò và hứng thú, từ phòng ngủ

cho đến phòng đồ chơi, cô bé gần như xem qua từng góc nhỏ, chạm vào với

vẻ cẩn thận cùng dè dặt sợ làm hỏng đồ. Tòa thành này rất lớn, lớn đến

mức gần như thời gian một đêm không đủ để cô khám phá hết nó.

Bởi vậy sáng ngày thứ hai, khi người làm chuyên hầu hạ Mạch Khê rửa mặt

thay quần áo đến phòng ngủ, không hề nhìn thấy dáng vẻ còn ngái ngủ của

cô bé, ngược lại còn thấy cô ngồi thoải mái trên thảm lông dày, trong

lòng còn ôm một chú gấu Pooh sản xuất với số lượng hạn chế trên thế

giới. Bộ dáng ngoan ngoãn làm mọi người giật mình.

Bữa sáng phong phú cũng làm Mạch Khê hoảng hốt mở to hai mắt nhìn lại.

Có rất nhiều món mà cô bé chưa từng ăn qua, thậm chí cả nhìn cũng không, ngay cả sữa tươi nhập khẩu cũng có hương hoa ngọt ng