
chết tiệt kia là vì muốn nó làm
việc, không nghĩ tới chuyện nó gầy teo yếu ớt, cái gì cũng không làm
được, tôi còn đang lo không biết tống nó đi đâu. Giờ thì tốt rồi, thiếu
gia có tiền chạy đến muốn mua, đây là chuyện cực tốt, sao ông lại còn
không đồng ý?"
"Tôi nghĩ người kia chỉ nói thế thôi, cô tưởng thật hả? Người ta là
người có tiền, ngay cả cái xe cả đời tôi còn chưa thấy qua, hắn ta sao
có thể nhìn trúng con ranh kia? Hắn ta đem con nhãi kia về làm cái gì?"
Người đàn ông quát.
"Ông quản chuyện đó làm gì, tôi chỉ cần biết hắn nhiều tiền, nhàn rỗi
muốn nuôi thêm người. Ông cũng nói rồi đó, thiếu gia kia nhìn qua là bộ
dáng quý tộc, tiền nhất định không ít, đến lúc đó chúng ta cứ nhân cơ
hội mà tăng giá con bé đó lên!” Người đàn bà cũng không cho là đúng, hét lên.
"Cô xem chuyện này có khác gì bán con gái? Chúng ta đều là ba mẹ nuôi của nó!” Hắn bất mãn bác bỏ.
"Ông nói thật dễ nghe, đừng cho là tôi không biết trong lòng ông toan
tính cái gì. Ông đã sớm có ý định với nó chứ gì? Còn muốn chờ nó lớn lên hả?" Người đàn bà châm chọc .
"Thật là, cô cố tình gây sự!"
"Nói đến chỗ đau của ông sao?"
Người đàn bà cười lạnh, lập tức khoát tay ngăn lại, "Quên đi, nó đã như
vậy, ông muốn gì cũng không được. Tôi không muốn nghe ông nói gì nữa
hết, hôm nay phá lệ đi mua cho con bé quần áo, cho nó ăn mặc được được
một tí, đến lúc đó mới có thể nâng giá lên!"
Bà ta nói xong, vội vàng ra ngoài.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Trên lầu bài trí đơn giản, ánh sáng rực rỡ tinh tế như dát vàng chiếu
vào. Trên đó không có đèn, chỉ vào lúc ban ngày mới có chút ánh sáng mặt trời.
Cô gái nhỏ cuộn tròn ở góc tường, dùng miếng băng gạc bao lấy miệng vết
thương đang đổ máu. Cô bé không có thuốc nước dùng được, thậm chí ngay
cả oxy già để rửa sạch miệng vết thương cũng không có, chỉ có thể dùng
băng gạc băng bó tạm, nhưng, qua nhiều năm như vậy, cô bé đã thành quen, đây cũng là nguyên nhân trên cơ thể cô dày vết sẹo.
Chẳng được bao lâu, tiếng bước chân vang lên, thân mình cô bé run run,
còn chưa kịp mặc quần áo, cửa phòng đột nhiên bị bàn tay của tên đàn ông thô béo đẩy ra …
Cô bé bỗng mở to hai mắt nhìn, trong đôi mắt đẹp rõ ràng đã tràn ngập vẻ cảnh giác cùng kinh sợ!
"Tiểu bảo bối, con sợ ta? Ta cho con biết, ta sẽ không cho con đi đâu."
Gã tiến lên, một tay kéo cô bé lại như tóm con gà con, không phải dùng
chút sức nào.
Cô bé không hề hét lên chỉ liều mạng giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường hiện lên vẻ sợ hãi.
"Tao nuôi mày nhiều năm như vậy, chính là chờ mày sau khi lớn lên ngoan
ngoãn hầu hạ tao thật tốt, mày muốn đi cùng tên thiếu gia có tiền kia
hả? Đừng hòng!" Tên đàn ông độc ác mở miệng, đột ngột gia tăng sức lực.
Khi lần đầu tiên thấy đứa trẻ này ở cô nhi viện, gã liền nhìn ra nó là một mỹ nhân điển hình, tuy tuổi còn
khá nhỏ, nhưng chỉ cần qua hai năm nữa sẽ hoàn toàn trổ mã thành con
nhóc động lòng người. Gã chịu đựng con mụ già cỗi trong nhà này lâu lắm
rồi, đang chờ nếm thử lần đầu tiên của con nhóc này, ấy vậy mà không
nghĩ tới việc con mẹ chết tiệt kia cứ thế đồng ý bán nó cho người khác!
Cô bé dùng sức giãy giụa, nhưng dù làm gì đi nữa thì sức lực của cô so
với tên đàn ông kia quả không đáng kể là bao. Ánh mắt nhiễm màu máu đỏ
tươi của gã trở nên dữ tợn khiến cô bé ngày càng sợ hãi.
"Bảo bối nhỏ, con sợ hãi gì thế? Ta chính là ba nuôi của con, làm sao có thể hại con được?"
Tên đàn ông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia tràn ngập hoảng sợ liền thả lỏng nét mặt, nặn ra nụ cười giả dối, bàn tay to lại luồn vào trong áo cô
bé.
Gương mặt cô bé hiện rõ vẻ sợ hãi, ra sức giãy, lại bị tên cha nuôi siết chặt hơn…
"Con nhãi chết tiệt kia, mày thích cứng có phải không? Tao đã định chờ
mày lớn rồi mới nếm thử lần đầu tiên, mày lại lòng lang dạ sói muốn rời
đi? Được lắm, bây giờ tao liền làm luôn, dù sao tao cũng chưa hưởng qua
mùi vị của bé gái thế này, hôm nay vừa đúng lúc, đây chính là do mày ép
tao!" Vừa nói xong, bàn tay to lại như thể đang muốn xé quần áo cô bé…
Cô bé không chút do dự liền cắn lên cánh tay kia của gã…
"Ui…" Tên đàn ông lang sói kêu lên một tiếng, vội vàng rụt tay lại.
Cô bé nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng.
"Con nhãi chết tiệt này, mày còn dám cắn tao?" Gã đàn ông nhìn vết cắn
đang chảy máu trên mu bàn tay, lửa giận bùng lên, gã lập tức đuổi theo.
Bóng hình nhỏ nhắn chật vật kia của cô bé biến mất rất nhanh nơi ngã rẽ
cầu thang, chờ khi gã đàn ông đuổi đến phòng khách, gã bỗng mở to hai
mắt nhìn!
Trong phòng khách không biết từ khi nào xuất hiện bốn năm gã to con, bọn họ đều khoác trang phục đen, vẻ mặt hờ hững không chút tình người. Bọn
họ khoanh tay đứng nghiêm, không nói một câu nhưng lại làm kẻ khác không rét mà run.
Đứng giữa những kẻ này là một người đàn ông trung niên, nhìn qua rất
hiền lành, rõ ràng mang nét gì đó của người châu Á, trong mắt ông ta
đượm ý cười. Ông đang bế cô bé trên tay.
Mẹ nuôi của cô bé hiển nhiên là mới bước vào đây, tay cầm một bộ quần áo trẻ con vừa nhìn qua cũng biết là mua ở vỉa hè. Nhìn cảnh tượng trước