
, em chỉ có thể đi cùng Phí
Dạ thôi.” Mạch Khê nói xong lại cố ý nhìn Lôi Dận rồi hỏi——
“Chồng ơi, thời gian này Phí Dạ có bận nhiều việc không anh?”
Lôi Dận lập tức nói: “Không có, tất cả công việc hiện tại đều suôn sẻ, không cần quan tâm quá nhiều.”
Mạch Khê cười cười, lại nhìn về phía Phí Dạ, “Phí Dạ, thời gian này anh có phải sắp xếp việc gì khác không?”
“Không có. ” Phí Dạ trả lời.
“Vậy thì giao Huân Y cho anh đấy. Anh phải dẫn con bé đi chơi, thăm
thú vài nơi, đây là kỳ nghỉ cuối cùng của con bé đấy.” Mạch Khê dặn dò.
“Được, tiểu thư Mạch Khê.” Hắn cung kính trả lời, xưng hô vẫn có phần xa cách.
Mạch Khê cười, đẩy Huân Y vào lòng Phí Dạ——
| 13 | Vào ở nhà Phí Dạ (1)
“Hận nữa, hận nữa đi, dù cô có hận tôi thật nhiều cũng không sao hết! Nào nào Kyoko, hãy nghĩ về tôi đi!”, Shoutarou – Skipbeat.
[…'>
Bữa tối thịnh soạn xong, Huân Y theo Phí Dạ rời đi.
Mạch Khê nằm trong lòng Lôi Dận, ngoan ngoãn như con cừu con. Ngẫm
lại chuyện đã xảy ra hôm nay, cô không nhịn được mà cười ra tiếng.
Lôi Dận nâng khuôn mặt cô lên——
“Ngây ngô cười cái gì vậy?” Đáy mắt hắn nồng đậm tình yêu.
Mạch Khê xoay người, hai tay ôm lấy cổ hắn, đôi mắt đảo đảo, “Chồng này, anh nói xem, có phải Phí Dạ yêu Huân Y không?”
“Có phải hay không thì loại chuyện này anh cũng không nói rõ được.”
Lôi Dận biết cô bắt đầu giở trò tinh quái, cũng mười phần nhẫn nại đùa
giỡn với cô.
“Em thấy, trăm phần trăm là động lòng rồi.” Mạch Khê tràn đầy tự tin, “Anh nghĩ xem nha, sau lúc Phí Dạ trở về từ Provence thì như người mất
hồn đó. Hôm nay, lúc nhìn thấy Huân Y, ánh mắt anh ấy hoàn toàn thay
đổi, lại còn chủ động để Huân Y đến nhà anh ấy. Nếu không phải động lòng thì còn là cái gì nữa. Hơn nữa, em cũng biết con bé Huân Y rất thích
Phí Dạ á.”
“Em đó, quan tâm quá mức.” Lôi Dận đưa tay nhéo mũi cô một cái. Tuy
rằng đều đã làm cha mẹ nhưng hắn vẫn cưng chiều cô như ngày nào, còn có
sự yêu thương như đối với một đứa trẻ vậy.
“Chỉ sợ là em ghép nhầm đôi uyên ương thôi. Nếu hai người đó không
đến được với nhau thì tất cả những gì em làm hôm nay chỉ là uổng công.”
“Sao không thể đến với nhau? Trừ phi Phí Dạ thật sự không yêu Huân Y.” Mạch Khê phản đối.
Lôi Dận cười cười, ôm chặt cô vào lòng——
“Anh hỏi em, Huân Y bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám tuổi.”
“Còn Phí Dạ?”
“À——nếu nhớ không lầm thì là ba mươi ba.”
Lôi Dận gật đầu, “Đây chính là vấn đề, trong lòng Phí Dạ có điểm cố kỵ.”
“Ý anh nói là chênh lệch tuổi tác?” Mạch Khê buồn cười nhìn Lôi Dận,
“Cho dù thế thì sao chứ? Anh với em cũng chênh nhau đến hơn mười tuổi
đó, có sao đâu.”
Lôi Dận hôn nhẹ một cái lên môi cô rồi cúi đầu nói nhỏ, “Em đúng là
‘đứng nói chuyện không sợ đau thắt lưng’. Em cho là kém mười mấy tuổi
không tính là gì sao? Em có biết anh yêu em vô cùng áp lực không? Em trẻ tuổi, xinh đẹp, qua vài năm, khi anh đã là một ông già thì em vẫn còn
trẻ đẹp. Nếu anh chết, ai có thể chăm sóc tiếp cho em đây? Tâm tư Phí Dạ anh có thể hiểu được. Tính cách cậu ấy luôn trầm ổn, bình tĩnh, nhưng
càng là đàn ông có tính cách này thì càng không dám mạo hiểm. Ngẫm lại
xem, năm nay Huân Y mới mười tám tuổi, cô ấy vẫn còn là một cô bé, hiểu
được thế nào là tình yêu sao? Hoặc là, cô ấy đối với Phí Dạ chỉ là tình
cảm nhất thời, đến khi cô ấy gặp được người đàn ông mình thực sự yêu,
vậy phải làm sao? Nếu Phí Dạ đã thực sự yêu Huân Y thì người đi cùng
suốt cuộc đời cậu ấy sẽ là Huân Y. Anh rất hiểu Phí Dạ, cậu ấy cũng
giống anh, hoặc là không yêu, hoặc là phải bên nhau trọn đời. Cậu ấy có
thể trao cho Huân Y hứa hẹn một đời, nhưng lại không thể khẳng định mình là người đàn ông Huân Y muốn.”
Mạch Khê nghe xong, thật sự khó hiểu, “Đàn ông các anh sao lại suy
nghĩ như vậy? Huân Y đã lớn rồi, con bé biết chính mình muốn gì. Nếu Phí Dạ thật sự nghĩ như anh nói, chẳng phải là anh ấy sẽ bỏ qua một người
con gái anh ấy yêu sao? Sao anh ấy không nghĩ lại, người đàn ông Huân Y
muốn chính là anh ấy?”
“Vợ ơi, anh chỉ phát biểu một chút ý kiến cá nhân thôi. Đương nhiên,
tất cả là anh suy đoán mà thôi. Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của
Phí Dạ, chúng ta không tiện tham dự vào nhiều. Hôm nay anh đã diễn trò
đủ rồi, phối hợp cùng em để Huân Y vào nhà Phí Dạ, vậy còn không được
sao?” Lôi Dận cười.
“Ài——Em chỉ là không muốn nhìn thấy một đôi yêu nhau mà lại lãng phí
mà thôi.” Mạch Khê bất đắc dĩ thở nhẹ một tiếng, dựa người vào lòng Lôi
Dận.
“Nếu có duyên, hai người đương nhiên sẽ đến với nhau, đừng lo lắng
quá.” Lôi Dận nhẹ giọng an ủi cô, cùng lúc đó, gương mặt tuấn tú cúi
xuống, áp lên má cô, đôi môi mỏng lại từ từ di chuyển đến vành tai nhạy
cảm của cô.
Động tác của hắn đưa tới ý cười cho Mạch Khê, cảm giác ngứa ngáy khiến cô không ngừng trốn tránh——
“Em cảm thấy Phí Dạ nhất định còn có chuyện khác không thông được,
nếu không anh ấy nhất định sẽ dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình. Em
cảm giác, anh ấy có điều khó nói.”
Lôi Dận nghe vậy thì dừng lại động tác, đôi mắt thâm trầm thoáng hiện vẻ nghiền ngẫm, lại có chút hoảng hốt. Ngay sau đó, hắn hơi nhếch môi——