80s toys - Atari. I still have
Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321051

Bình chọn: 8.00/10/105 lượt.

ính của nàng.

Rất nhiều năm không thấy, không biết bọn họ có khỏe không?

Khi hồi tưởng đến Viêm bá phụ, Viêm bá mẫu, Tô Ninh Nguyệt sẽ không chịu được nhớ tới năm đó hai nhà nhân vẫn thường xuyên lui tới, khi đó phụ mẫu của nàng vẩn còn sống, mà bọn họ một nhà bên nhau hạnh phúc không lo……

Tô Ninh Nguyệt tâm một trận đau đớn, nhưng nàng rất nhanh liền thoát khỏi đau đớn kia, cố gắng tỉnh lại đứng lên.

“Hảo ý của bá phụ, bá mẫu ta xin nhận trong lòng, ta ở nơi này không có gì không tốt.”

Viêm Tử Huyền nhíu mày nhìn nàng, hắn cũng không xem nhẹ vừa rồi nàng đáy mắt chợt lóe qua tia đau xót.

Cho dù thiên tính của nàng lạc quan như thế nào, mất đi tình cảm chân thành song thân khẳng định là khó có thể thừa nhận đả kích, nàng trước hết chống đỡ quá nhiều sao bi thống dày vò, mới có thể trên miệng cười nở nụ cười đi?

Đi qua ba năm, nàng khẳng định là có rất nhiều đêm, một mình vụng trộm mà rơi lệ đi?

Chỉ là tưởng tượng đến tình cảnh kia, Viêm Tử Huyền ngực liền hung hăng đập nhanh, mi tâm nhíu lại càng sâu.

Mặc dù biểu cữu của nàng thu lưu nàng, làm cho nàng có nơi để ở, nhưng là căn cứ vào tin tức hắn thu được, bọn họ kinh doanh trà lâu ở Tô Châu quy không lớn, sinh ý cũng chỉ có thể tính miễn cưỡng không có trở ngại mà thôi.

Xem nàng phải ở trà lâu hỗ trợ, còn phải mỗi ngày phải đến đây giặc quần áo, kia với trước kia bên người có nha hoàn hầu hạ cuộc sống quả thực có cách biệt một trời.

Nàng chẳng những chịu đả kích mất đi song thân, còn phải vất vả như thế sống qua ngày, dạy người như thế nào nhẫn tâm?

“Đi kinh thành không phải tương đối khá sao? Phụ mẫu ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi.” Viêm Tử Huyền khuyên nhủ.

Tô Ninh Nguyệt vẫn là lắc đầu.

“Nơi này cũng không có gì không tốt a, cuộc sống thực yên ổn.”

Mới đầu, nàng quả thật đối với cuộc sống ở Châu không thể thích ứng, nhưng nàng đã đáp ứng với mẫu thân sẽ hảo hảo kiên cường mà sống, nàng liền cố gắng chống đỡ mọi thứ, đến bây giờ cũng đã muốn thành thói quen.

“Dù sao ta sẽ không đi với ngươi lên kinh thành.” thái độ cùng giọng điệu của nàng đều vô cùng kiên định.

Viêm Tử Huyền còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên một trận gió thổi qua, làm cho Tô Ninh Nguyệt sợ run cả người. Hắn mi tâm vừa nhíu, lo lắng nàng sẽ bị nhiễm phong hàn.

“Nơi này không phải nơi tốt để nói chuyện, chúng ta vẫn là rời đi trước!” Nói xong sau, cũng không chờ nàng phản ứng lại, liền ra tay ôm nàng, thi triển khinh công đem nàng mang về bờ.

Chỉ là cái ôm ngắn ngủi, lại làm cho Tô Ninh Nguyệt xấu hổ vạn phần, nàng muốn đống quần áo cần giặc đi giặc tiếp để che dấu vẻ không được tự nhiên của chính mình, nhưng lại bị Viêm Tử Huyền cấp đoạt đi.

“Ai, làm cái gì? Ta còn chưa giặc xong mà!”

Viêm Tử Huyền không chỉ có đoạt đi đống quần áo kia, còn nghĩ sẽ ném nó vào cái giỏ trúc kia, thậm chí đem trúc cái giỏ trúc cầm lên.

“Còn giặc? Ngươi thật muốn bị nhiễm phong hàn?”

“Ách…… Ta……” Tô Ninh Nguyệt muốn cãi lại, nhưng lại rất rõ ràng băn khoăn của hắn không có sai.

Giờ phút cả người này nàng ướt đẫm, nếu không nhanh chút thay quần áo, thực dễ dàng bị nhiễm phong hàn, mà nếu như nàng sinh bệnh, sẽ làm cho biểu cữu, biểu nương thêm phiền toái.

Rơi vào đường cùng, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngặm miệng lại, đi theo Viêm Tử Huyền đi về.

Khi bọn hắn đi vào Tô Ninh Nguyệt liền nhìn thấy biểu cửu, mắt thấy Viêm Tử Huyền tựa hồ tính đi theo mình cùng vào nhà, Tô Ninh Nguyệt chạy nhanh một phen đoạt lấy cái giỏ trúc, chặn hắn lại.

“Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi.”

“Nhưng là……”

“Ngươi hết hy vọng đi, ta sẽ không theo ngươi đi kinh thành, chính ngươi trở về đi!”

“Kia cũng không thành.” Viêm Tử Huyền lắc đầu nói:“Phụ thân của ta nói ta nhất định đem ngươi mang về kinh thành, nếu không ta cũng không cần trở về.” Kỳ thật hắn phụ thân của hắn cũng không có nói như vậy, nhưng là trong lòng hắn đã quyết định như thế, không mang nàng trở về thì cũng không trở về.

Nửa tháng trước, hắn từ chổ phụ thân biết được nhà nàng gặp bất hạnh, phụ thân còn chưa có mở miệng nói với hắn bảo hắn đi tìm nàng, hắn kỳ thật cũng đã hạ quyết tâm muốn tới tìm nàng.

Tại đây dọc theo đường đi, hắn nhớ nàng, một lòng muốn sớm một chút tìm được nàng, mà sau khi nhìn thấy nàng, đối với nàng trừ bỏ cảm giác quen thuộc bên ngoài, còn có cảm giác chưa từng có từng chút từng chút len vào lòng hắn.

Hắn biết chính mình vẫn thích nàng, cứ cho rằng đã tám năm không gặp, hắn lại chưa bao giờ quên nàng bộ dáng xinh đẹp đáng yêu cùng phản ứng phong phú.

Đến tột cùng giờ phút này hắn đối nàng vẫn chính là tình bạn nhiều năm, hay là có thêm một tầng tình cảm, hắn còn không có thể rỏ ràng được, bất quá có thể thực xác định là, hắn thực nguyện ý chiếu cố nàng, bảo hộ nàng, cũng đã quyết định dẫn nàng đến kinh thành, làm cho nàng không phải sống vất vả như thế này nửa.

Tô Ninh Nguyệt nghe vậy ánh mắt sáng lên, bỗng nhiên hướng hắn giơ lên một nụ cười sáng rở.

“Nha? Thật vậy chăng?”

Tuy rằng nàng cũng không có nói rõ, nhưng nụ cười kia thật quá mức sáng lạn, trong đó hàm nghĩa hắn lại rất rõ ràng, bất quá — nàng rất thí