Snack's 1967
Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321193

Bình chọn: 8.5.00/10/119 lượt.

ố ý nói như vậy.

Tô Ninh Nguyệt vừa nghe, lập tức “Miễn cưỡng” Đồng ý nói:“Được rồi, ngươi đã đều nói như vậy, vậy đi khác tiệm ăn đi!”

Viêm Tử Huyền gợi lên khóe miệng, đạm cười nói:“Đa tạ ngươi phối hợp, vậy đi thôi!”

Bọn họ sóng vai mà đi, ánh trăng sáng tỏ phản ánh trên mặt đất hai bóng dáng thật dài song bước.

Nhìn bóng dáng hai người vô cùng thân thiết tựa vào cùng nhau, Tô Ninh Nguyệt không tự chủ được hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, làm cho nàng nỗi lòng hổn loạn, khắc chế không được mặt đỏ tim đập.

May mắn giờ phút này gió đêm thấm lạnh, có thể cho nàng hai gò má không ngừng nóng lên hạ nhiệt độ, nếu không nàng hoài nghi mặt mình thật muốn nóng hơi nước!

Bóng đêm càng sâu, đã qua giờ đi ngủ.

Tô Ninh Nguyệt một mình một người nằm ở trong phòng, làm như thế nào cũng ngủ không được.

Khi nàng cùng Viêm Tử Huyền trở về thành, mặt khác tìm một quán ăn khác dùng bữa, mà hắn tuy rằng không đối nàng làm ra hành động gì“vượt quá”, nhưng lại luôn dùng cặp con ngươi đen thâm thúy nhìn nàng, hại nàng cả người cực kỳ không được tự nhiên, trong chốc lát thiếu chút nữa đánh nghiêng bát, trong chốc lát lại kém điểm làm rơi chiếc đũa, vụng về đến nổi ngay cả chính mình đều chịu không nổi, thực hận không thể đào cái lỗ mà trốn xuống ngay lúc đó!

Về phía ông cháu họ Uông đã được Trương Chí an bài xe ngựa đi trước Giang Nam, mà bọn họ cũng đều tự trở về phòng nghỉ tạm.

Viêm Tử Huyền là thật thích nàng sao? Cứ việc hắn đều đã chính mồm nói như vậy, vấn đề này lại vẫn không ngừng mà nổi lên trong lòng.

Hắn nói, nếu không phải bởi vì thích nàng, hắn sẽ không hôn nàng.

Hắn nói, trong lòng hắn để ý nữ nhân, cũng chỉ có một mình nàng.

Hồi tưởng nụ hôn nóng như lửa kia, còn có mấy câu hắn nói, cùng ánh mắt nóng, Tô Ninh Nguyệt phương tâm liền lây động, hai gò má từ đầu đến cuối điều đỏ cả.

Hắn…… Nên thật tình thích nàng đi? Nhưng là, hắn làm sao có thể thích nàng, lại là khi nào thì thích nàng chứ?

Tô Ninh Nguyệt cắn cắn môi, nỗi lòng lung tung không thôi.

Cứ việc nàng có thể tinh tường cảm giác được nàng cùng Viêm Tử Huyền trong lúc đó khó có thể kháng cự mãnh liệt lực hấp dẫn, nhưng mà…… Có lẽ chính là bởi vì quá để ý, nàng không khỏi cảm thấy một tia bất an, sợ hãi này hết thảy không phải thật sự, sợ hãi hắn chính là đùa giởn nàng.

Vạn nhất…… Vạn nhất Viêm Tử Huyền thật sự chính là ở trêu chọc nàng, nàng nhất định phải bóp chết hắn!

Cảm xúc rối rắm ở trong lòng Tô Ninh Nguyệt, làm cho ngực nàng một trận buồn bực.

“A –” Nàng nhịn không được hô một tiếng, vì sợ bây giờ là ban đêm sẽ ầm ỹ đến người khác, nàng còn cố ý thu lại rất nhiều, cũng không có thật sự ngăn yết hầu rống to đặc rống.

Kêu xong, lòng của nàng thoải mái rất nhiều, đang định đi ngủ, cửa sổ lại đột nhiên người nào đó đẩy ra!

Nàng bị giật mình định kêu lên, chỉ thấy một bóng dáng cao đi vào bên giường.

Ánh sáng của ánh trăng từ cửa sổ ánh vào, làm cho nàng có thể thấy rõ ràng mắt tuấn nhan trước.

Là Viêm Tử Huyền! Hắn…… Hắn làm sao có thể……

“Tiểu Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy? Lại gặp ác mộng ?” hắn vẻ mặt cùng giọng điệu đều lộ ra quan tâm.

Vừa rồi hắn nhất thời còn không có buồn ngủ, liền đẩy ra cửa sổ thổi thổi gió đêm, không thể tưởng được lại nghe thấy cách vách phòng truyền đến của nàng tiếng quát tháo.

Hiện lên trong đầu cái thứ nhất trực giác, chính là nàng lại gặp ác mộng.

Bởi vì nghĩ rằng cửa phòng của nàng đã cài then, mà hắn lại không nghĩ đã hơn nửa đêm gõ cửa ầm ảnh hưởng đến người khác, vì thế liền trực tiếp thi triển khinh công, theo cửa sổ xông vào.

Tô Ninh Nguyệt ngạc nhiên, lăng lăng nhìn Viêm Tử Huyền.

Hắn…… Này đây vì nàng làm ác mộng, cho nên lập tức chạy lại đây, muốn bảo hộ, an ủi nàng sao?

Nhìn hắn kia tràn ngập quan tâm cùng lo lắng ánh mắt, Tô Ninh Nguyệt đáy lòng ấm áp, đồng thời lại ngọt ngào vui mừng nhịn không được muốn cười.

Khả, trước kia bị hắn “Ức hiếp” lâu như vậy, lúc này nàng bỗng nhiên muốn cho hắn nhiều lo lắng trong chốc lát, vì thế nàng xoay người sang chỗ khác, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn cười, chính là nàng càng nhẫn nại, liền càng khó có thể khắc chế, thân mình cũng bởi vì ẩn nhẫn ý cười mà nhẹ nhàng rung rung đứng lên.

Viêm Tử Huyền thấy thế liền nghĩ nàng khóc, đau lòng theo phía sau nàng.

“Thực gặp ác mộng ? Đừng khóc, không có việc gì, chẳng qua là ác mộng mà thôi, đừng sợ.” Hắn nhẹ giọng thấp dỗ.

Nghe của hắn an ủi, Tô Ninh Nguyệt ý cười rốt cuộc nhịn không được, phốc xích một tiếng bật cười.

Viêm Tử Huyền đương trường giật mình trụ, động thủ đem thân thể của nàng quay lại, chỉ thấy của nàng trên mặt lúm đồng tiền như hoa, nào có đến nửa giọt nước mắt?

“Ha ha, điều là lừa ngươi thôi!” Tô Ninh Nguyệt vui vẻ cực kỳ. Đi qua luôn luôn đều chỉ có nàng bị trêu chọc phân nhi, không thể tưởng được lúc này phong thuỷ thay phiên vòng vo!

Nhìn chằm chằm nàng kia đắc ý tươi cười, làm cho Viêm Tử Huyền thật sự là dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mặc kệ thế nào, nàng không có việc gì là tốt rồi.

“Không phải làm ác mộng, vậy ngươi vừa rồi vì sao kêu to?”