XtGem Forum catalog
Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Trò Đùa Của Nguyệt Lão

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32923

Bình chọn: 9.00/10/92 lượt.

y một cái không cầm chắc, trong đó một cái cái chén vô ý từ trong khay rơi xuống.

“Cẩn thận!”

Tô Trữ Nguyệt thở nhẹ một tiếng, nhanh mắt nhanh tay , ra tay đỡ được cái cốc kia .

Trương lão gia vừa vặn thấy một màn này, nhịn không được đối với nàng giơ ngón tay cái lên, khen: “Wow! Trữ Nguyệt, ngươi thật đúng là thân thủ rất tốt!”

“A, đâu có đâu có!”

Tô Trữ Nguyệt cười cười, đem cái cốc kia giao về trong tay biểu đệ .

Bởi vì cha nàng từng ở võ quán tập võ nhiều năm, có được một thân công phu rất tốt, mà mới trước đây nàng bởi vì cảm thấy thú vị, thường xuyên quấn quít lấy cha muốn cha dạy võ công cho nàng.

Bởi vì tư chất trời cho có hạn, thân thủ của nàng chỉ so với khoa chân múa tay đỡ hơn một chút, bất quá cũng bởi vì ngay lúc huấn luyện , tay chân của nàng còn rất linh hoạt lưu loát.

Vừa nghĩ tới cha, vừa nghĩ tới chuyện cũ năm đó , đôi mắt đẹp của Tô Trữ Nguyệt không khỏi hiện lên một tia đau xót.

Vốn nhà nàng ở tại Quý Châu, trong nhà mở cửa hàng bán vải, sinh sống cũng không tệ lắm, ngày trôi qua rất thoải mái, an nhàn, nhưng mà ba năm trước đây , một trận lửa lớn đã lấy đi hết thảy.

Tại cái đêm đáng sợ đó, một trận lửa lớn thiêu hết nhà nàng, mà cha mẹ vốn đã thuận lợi chạy ra khỏi phòng , không ngờ phát hiện nàng còn ở bên trong.

Vì cứu nàng, cha lập tức xông vào trong phòng, tìm được nàng ở phòng ngủ sợ tới mức không biết làm sao, cuộn mình tránh ở góc tường .

Khi đó cha lôi kéo nàng vội vàng chạy ra bên ngoài , ngay thời điểm bọn họ sắp thoát khỏi đám cháy , một cây trụ lớn bị cháy ngã về phía bọn họ.

Nghìn cân treo sợi tóc, cha một bên lấy thân thể của chính mình bảo hộ nàng, một bên đem nàng hung hăng đẩy ra, nàng bởi vậy còn sống, nhưng cha lại. . . . . .

Trong một đêm, nhà của nàng bị hủy, cha nàng đã chết.

Đột biến này làm nương thương tâm muốn chết, nhưng vì nàng miễn cưỡng chống chọi, mang theo nàng ngàn dặm xa xôi đất đến Tô Châu, nhờ vả vào biểu cữu Phan Hiền Trung của nàng .

Biểu cữu cùng mẹ biểu cữu tâm địa tốt lắm chứa chấp mẹ con các nàng, chính là nương bởi vì trong lòng quá mức đau buồn, chưa tới nửa năm liền bệnh chết .

Đối với cha mẹ lần lượt qua đời, trong lòng của nàng bi thương vạn phần, nhưng mà nương trước khi lâm chung dặn dò nàng nhất định phải kiên cường dũng cảm sống sót, nàng khi đó đáp ứng nương rồi , cho nên liền thực cố gắng sống.

Vì báo đáp biểu cữu, mẹ biểu cữu thu nhận và giúp đỡ, nàng chẳng những đến gian phòng trà lâu mà bọn họ kinh doanh này để hỗ trợ, còn chủ động làm không ít việc, hỗ trợ gánh vác rất nhiều công tác.

So sánh với cuộc sống trước đây ở Quý Châu , hiện tại ngày tuy rằng vất vả rất nhiều, nhưng nàng còn không có nửa câu oán hận, dù sao chuyện bất hạnh đã phát sinh, oán trời trách đất cũng không thay đổi được hiện tại, như vậy nàng cũng chỉ có thể cố gắng sống thật tốt thôi.

Tô Trữ Nguyệt rất nhanh tiến vào phòng bếp lấy bình trà nóng cùng bánh hoa quế , vẻ mặt tươi cười vì lão nhân gia đưa ra.

“Trương lão gia thỉnh chậm dùng!”

“Cảm tạ, Trữ Nguyệt.”

Một nam tử vừa bước vào quán trà , vừa vặn nghe thấy được lời nói của Trương lão gia… cước bộ của hắn dừng một chút, con ngươi đen dừng ở trên người Tô Trữ Nguyệt .

Người công tử này xem ước chừng hai mươi tuổi, thân hình cao lớn , mặt mày trong sáng, ngũ quan thâm thúy gương mặt tuấn mỹ.

Hắn mặc áo bào màu trắng bạc, giơ tay nhấc chân mang theo cảm giác thong dong tao nhã quý phái, vừa thấy cũng biết là công tử nhà giàu, mà phía sau hắn còn đi theo một người hầu mặc áo xanh .

Phan Đại Hổ thấy có khách quý, lập tức nghênh đón .

“Hai vị khách quan hoan nghênh! Mời qua bên này !”

Tô Trữ Nguyệt thoáng nhìn biểu đệ đã qua đi tiếp đón tới khách mới, liền xoay người đi làm những chuyện khác, mà nàng vừa đi qua vị trí góc khuất nhất trà lâu thì lơ đãng nghe thấy một bên bàn truyền đến âm thanh của nam tử

“Tiểu Phượng, ngươi hãy cùng ta đi!”

Hừm! Đây là đang cầu thân sao?

Tô Trữ Nguyệt mắt sáng ngời, nhịn không được quay đầu lặng lẽ nhìn xung quanh, nhưng vừa nhìn phía dưới nhưng không khỏi chau lại lông mày.

Cái công tử mở miệng tỏ tình kia, không phải là ở tại thành đông , công tử Đào gia —— Đào Nhân Ngạn sao? Hắn tuy rằng ở ngoài mặt thoạt nhìn là con người gương mẫu, nhưng căn bản không phải là thứ gì tốt!

Nàng đã từng xem quá nhiều lần, hắn vô duyên vô cớ đá chó hoang ven đường, còn đối lão nhân gia nói ra lời ác độc, hành vi ác liệt này kêu nàng trong lòng đối với hắn nửa điểm hảo cảm cũng không có.

Tô Trữ Nguyệt nhịn không được nhìn phía cô nương ngồi cùng bàn với Đào Nhân Ngạn, nhận ra nàng là khuê nữ Lã đại thúc bán đồ ăn , tên là Lã Tiểu Phượng.

Lã Tiểu Phượng lắc lắc đầu, giọng điệu uyển chuyển lại kiên định nóit: “Nhận được ưu ái của Đào công tử, Tiểu Phượng không có phúc hưởng thụ, kính xin Đào công tử sau này không cần dây dưa nữa .” Gần đây đi đến chỗ nào cũng gặp phải vị Đào công tử này, khi đó cũng là khoảng giờ này, nàng cùng cha tiến vào ăn bữa cơm, cha chân trước vừa mới rời đi, Đào công tử cũng vào đây.

Tốt! Thật sự là cự tuyệt thật tốt quá!

Nghe thấy Lã