
dân chúng?” Nhớ đến lão già quái khí Cảnh Hào, bọn thuộc hạ chỉ có
thể lo sợ, nhớ đến tử thần Mạt Hối khốc liệt thì chỉ có nỗi kinh hoàng
khiếp đảm. Lại nghĩ đến đám hoàng kim mà cha con họ đang sở hữu, đám
binh sĩ chỉ có thể thòm thèm nhỏ dãi. “Triều đình nói chỉ cần mạng cha
con con họ Lưu, tất cả tài vật bọn họ đều không quan tâm.”
“Trước đây chúng ta là gì? Chẳng phải là trộm cướp sao? Chúng ta chiến đấu vì đạo nghĩa hay vì lợi ích bản thân?”
Câu trả lời chỉ có một. “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
^_^
Đại nghĩa hung tàn: Diệt một thành, cứu sáu thành.
Mạt Hối cứ nhất mực tin tưởng cuộc chiến này sẽ có mức thương vong thấp
nhất trong lịch sử. Kẻ đáng chết lúc này đã giảm xuống chỉ còn hai
người. Số lượng đào binh đang tăng lên, những đầu lĩnh bí mật liên lạc
ra bên ngoài ngày càng nhiều. Những kẻ có dã tâm tự lập môn hộ đã bị Mạt Hối thanh trừng. Chỉ có ai hèn nhát nhất, tham sống nhất mới có thể trở thành lương dân. Mạt Hối không muốn thả hổ về rừng, trở thành mầm mống
tai hoạ về sau.
Đối với các thủ pháp trừng phạt hung tàn của hắn, lòng quân thêm bất
mãn. Sự sợ hãi đã khiến họ dần dần rời xa Lưu Gia, mà nghiêng về phía
triều đình. Đây là một cuộc tâm lý chiến, một bài học giáo dục đầy chấn
động. Mạt Hối muốn những người ngu muội tin theo dã tâm của Cảnh Hào
phải sáng mắt ra.
Đội ngũ đang nổi loạn, nhưng hắn vẫn nhàn nhã thưởng thức cẩm y ngọc
thực. Dù đang bị vây công nhưng hắn không thiếu của ngon vật lạ để hiếu
kính với phụ hoàng. Hắn ru ngủ ông ta trong an nhàn khoái lạc. Bốn mươi
năm mệt mỏi chạy trốn, người cũng đã trở nên già cỗi rồi.
Trong phòng quân cơ vẫn treo tấm bản đồ lớn phát hoạ chi tiết kế hoạch
phản công của Mạt Hối. Lấy núi Cấm sơn làm tâm, hàng chục địa đạo lan
toả ra như rễ cây của loài cổ thụ. Mạt Hối hứa chắc với Cảnh Hào, ngay
khi hoàn thành xong công trình hắn có thể tiêu diệt sạch đại quân của
triều đình. Chỉ cần dụ tất cả bọn họ bao vây Cấm sơn, rồi cho nổ sập địa đạo, thì mấy chục vạn binh cũng có thể bị chôn vùi.
Tin tưởng vào mưu lược của nhi tử, Cảnh Hào hoàn toàn không để tâm đến
tình hình bất lợi trước mắt. Đáng tiếc là công trình của Mạt Hối mãi mãi chỉ là kế hoạch trên giấy mà thôi. Chỉ có bốn đường hầm chính được khởi công từ hai năm trước. Sau khi lấy được lòng tin của phụ hoàng hắn đã
cho dừng đào bới bên dưới Cấm sơn rồi. Khi vừa trở lại Mạt Hối lập tức
dùng quyền nắm giữ toàn bộ kế hoạch. May mắn là Trường Thanh đốt cháy
hết sổ sách nên Cảnh Hào không thể ngờ công trình kia vẫn chưa được hoàn thành.
Thuốc nổ mua về, Mạt Hối cũng đã cho chôn sâu dưới địa đạo. Nhưng tất cả dây dẫn đều bị rút đi, không cách gì châm ngòi sinh ra vụ nổ được. Phần việc còn lại, là cứ ở yên tại chỗ chờ thời cuộc. Hắn kiên nhẫn chờ
những kẻ tạo phản đến bắt hai người đi giao nộp cho triều đình. Hắn là
thời khắc cuối cùng của đêm đen. Mạt Hối, cái kết chung cuộc của dòng họ Lưu.
Hoài Việt đang dùng khinh công lao đi, bỗng nhiên dừng hẳn lại. Hắn xoay
người, lộn ngược lên cành cây, rồi dùng thuật bế khí ẩn thân. Trong đêm
đen âm u tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thổi lùa qua kẻ lá. Một ngày trăng
non không chút ánh sáng rọi xuống nhân gian.
Bóng đen theo dõi lướt trên mặt đất im ru. Hắn nheo mắt, đánh giá đối
phương cũng có chút bản lĩnh. Đang ở trên đất của kẻ địch, Hoài Việt đâu dám khinh suất. Hắn có thể làm trinh sát, đối phương cũng không thiếu
gì ám vệ canh phòng. Tuy Hoài Việt có thể ở nơi này ẩn thân tới sáng,
nhưng hắn lại đang có việc gấp phải đi ngay.
Trường kiếm vừa rút khỏi vỏ đã mang đến ánh sáng bén ngót. Đối phương chưa kịp phản ứng gì, lưỡi kiếm đã kề sát trên cổ rồi.
- Bích Tuyền! - Hoài Việt hoảng hốt kêu lên.Chính bản thân Bích Tuyền mới là kẻ kinh hãi trên hết. Nàng vốn rất tự tin
với trình độ võ công của mình. Nhưng với đòn tấn công vừa rồi của Hoài
Việt, nàng ngoài việc ngửa cổ chịu chết cũng không có nửa điểm kịp phản
kháng. Cô Tinh Độc Bộ, đệ nhất kiếm khách, cũng không phải là lời đồn
thổi bậy bạ. Như vậy mới thấy được trước giờ hắn cũng chỉ đùa giỡn với
nàng.
Lấy trình độ của Hoài Việt, nàng vĩnh viễn không có tư cách đánh trúng
hắn. Bích Tuyền khẽ lách người, né nhanh khỏi lưỡi kiếm bén ngót kia.
Nàng đưa tay sờ cổ, cảm thấy có chút đau rát. Với tốc độ như vậy, lực
đạo thế kia mà kịp dừng tay, cũng đủ thấy hắn quá tài năng rồi.
Hoài Việt thu kiếm vào vỏ, miệng lầm bầm bực bội.
- Vì sao lại đi theo ta, muội có biết rằng mình xém chết rồi không?Hắn mạnh tay nâng cằm nàng lên quan sát vết thương dưới cổ. Tim Hoài Việt đập ầm ầm vì suýt nữa đã ngộ sát lầm người rồi.
- Việt ca, đêm nay là ngày thứ mười liên tiếp huynh lẻn ra khỏi doanh trại rồi.
- Muội theo dõi ta? - Hoài Việt nhướng mày. - Sợ ta làm gian tế sao?
- Làm gian tế cũng tốt, chỉ sợ huynh đi làm đào hoa tặc. - Bích Tuyền khịt mũi đầy khinh bỉ.
- Muội ... muội thật là quá lắm. Dám bôi nhọ ta đến mức này.Hoài Việt giả vờ tức giận, hai tay liền bóp chặt má Bích Tuyền làm thành mặt heo để trừng phạt. Nàng vùng vẫy muốn thoát thân, hai người c