
Người áo xanh đột nhiên bật quạt ra phe phẩy vô cùng
tiêu sái. - Được, để hôm nay, ta cho lão bản nhà ông sáng mắt ra.Nhìn thấy người ngạo mạn mở miệng cười to, Nhã Muội liền cao hứng. Khi kẻ
khác đắc ý như vậy, nàng thật chỉ muốn đạp một phát cho người đó lọt
xuống vực thẳm. Thế gia công tử, cẩm phục hoa lệ, đầu có cột tóc bằng
bạch ngọc, quần áo trên người đều là tơ lụa thượng hạng, tay đeo ban
chỉ, quạt đề thơ của Chu Giáo Trinh. Từ đầu đến cuối, chỉ có hai chữ là
mô tả được con người này, chính là ‘giàu có’.
Mà phàm là kẻ có tiền, thì tính cách nhiều phần xấu xí và đều thuộc hạng khốc liệt, bá đạo. Đắc tội với những người này, tranh chấp sẽ dai dẵng, khó mà rút chân ra được. Tuy nhiên, đối với Nhã Muội thì thị phi càng
lớn, rắc rối càng to, nàng lại càng thích đâm đầu vào. Kẻ kia đang bắt
đầu cao giọng diễn giải về phép tứ chẩn - Vọng, văn, vấn, thiết; tay
chân thật khoa trương hoa lộng. Ngay khi y cầm ngọc bội lên thuyết minh, nàng liền đứng ở phía sau đẩy y một cái.
Ngọc bội văng khỏi tay người, đánh một vòng tròn thật cao, rồi rơi xuống đất, tạo nên tiếng vỡ thanh thuý, thân tan thành chục mảnh.
- Thấy chưa? Ngọc thật đâu có dễ vỡ khi rơi xuống đất như vậy. - Y cao hứng kêu lên.
- Ai ... ta không biết, ngươi mau đền cho ta. - Ông chủ tiệm nhào qua nắm áo lam y công tử đòi bồi thường.
- Là do cô nương này lúc nãy huých vào tay ta đó. - Y liền xoay qua, nắm tay nàng kéo lại làm bằng.
- Công tử, người thật xấu xa, ra vẻ lắm tiền, đến khi gây hoạ lại một mực đổ thừa cho người khác.
- A ... cô nương này ...
- Không biết đâu, một trong hai người mau đền tiền. - Ông chủ tiệm không hề thua kém hét lên.
- Chỉ là miếng ngọc dỏm. - Y cố nói.
- Ai nói là ngọc dỏm, ta bảo đó là ngọc thật, ngươi mau trả năm trăm lượng cho.
- Ông là gian thương. - Y giãy nãy.
- Ngọc là do công tử đập bể, không cần biết thật giả, mau đền tiền hàng cho người ta đi. - Nhã Muội chen vào tát nước theo mưa.
- Có đền cũng là cô đền ...Và như vậy, cuộc khẩu chiến của
ba người bắt đầu bùng nổ. Ông chủ tiệm ban đầu vô cùng giận dỗi tức tối, nhưng sau nửa canh giờ, đành phải thở hỗn hà hỗn hển bị loại khỏi vòng
chiến. Hai người trẻ tuổi kia, sức bền thật quá tốt, miệng lưỡi linh
hoạt, đầu óc tinh nhanh. Cãi đến từ hiện tại cho đến thượng cổ, từ nguồn gốc ngọc bội cho đến tổ tiên người khai thác đá, từ Đại Việt luật hình
cho đến bộ luật thương nghiệp ở xứ Ô Hô Ai Tai nào đó ở Sa quốc ... Thật là bác học tinh thâm, ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại.
Ban đầu Nhã Muội chỉ có ý xúc xiểm cho vui, nhưng không ngờ lại nổi điên lên lao vào vòng tử chiến với kẻ thù trước mặt. Nàng chưa từng gặp qua
trường hợp này, chưa bao giờ cảm thấy mình bị áp đảo như vậy. Nam nhân
này thật là nham hiểm, giọng lưỡi cay độc, tính tình nhỏ nhen y hệt đàn
bà. Nhà y thật không có giáo dưỡng, tại sao lại dạy ra cái loại có thể
cùng con gái đứng ở đầu chợ mà cãi vả ầm trời.
“Không thắng được y, ta sau này gác kiếm không bao giờ gây thị phi nữa.”
Cuối cùng, bọn họ bị quan sai bắt hết về nha môn. Thì ra trong lúc vịt
gà đang cắn nhau, ông chủ tiệm đã lẳng lặng đi báo quan. Tuy vài trăm
bạc trong mắt họ chỉ là con số nhỏ, nhưng dù chỉ là số nhỏ, cũng nhất
quyết không thua cho kẻ này được.
Mạc Thuỷ Linh ngồi xử án mà đau đầu nhăn trán. Nghiêm sư gia thở dài,
đành phải viết ra giấy phương án cứu nguy cho tri phủ đại nhân. “Hoà
giải ngoài toà, chi phí ngọc bội do người thần bí hảo tâm đóng góp.” Tri phủ hớn hở kết án, thả người. Họ lại tiếp tục tái chiến trước cổng nha
môn. Trước khi bắt đầu động tay động chân, thì người nhà hai bên xuất
hiện kéo họ về. Nha hoàn của Mạc phủ cùng gia đinh của Kim gia, hơn chục người mới có thể tách ra đôi oan gia truyền kiếp ra.
Sau trận chiến đó, Nhã Muội bị tắc tiếng, ba ngày cấm khẩu. Nàng đã điều tra ra danh tính đối thủ định mệnh của mình. Kim lão gia, phú hộ vùng
Đông Sa.
Kim Thành này nghe nói là có dòng dõi hoàng tộc gì đó ở ngoại quốc,
nhưng ở Việt quốc, y cũng chỉ mang danh là thương lái đi khắp nơi. Tuy
bị gọi là lão gia nhưng y vẫn còn khá trẻ, niên kỷ ngoài hai mươi, chỉ
là mượn danh đời trước để mà kinh doanh buôn bán. So với Nhã Muội, kỹ
thuật khẩu chiến của Kim Thành là được rèn luyện trong thực chiến, mục
đích là dùng để thương lượng mua bán, chứ không phải gây thị phi tai
tiếng như nàng. Tuy nhiên, anh hùng trọng anh hùng, Nhã Muội thật lòng
coi y là đối thủ ngang tài ngang sức.
Ngày hôm đó, nàng nhìn thấy chim chóc bay vào nha môn, tính tình ham
chơi, Nhã Muội liền quyết trang bị dàn ná bắn chim. Sau mấy lần phục
kích, nàng thành công hạ thủ được một con bồ câu trắng muốt. Là bồ câu
đưa thư của ai bay lầm vào địa điểm săn bắn của nàng đây? Nhã Muội cầm
tờ giấy viết vẽ loằn ngoằn đi nghiên cứu. Nàng đâu phải đồ ngốc, nhìn
cũng biết đây là mật thư rồi.
Nào ngờ chưa giải được mật thư, thì nửa đêm có người chạy vào phòng, lấy bao trùm kín nàng, bắt cóc mang đi. Ra đến đường cái, Nhã Muội vùng vẫy mạnh, thành công thoát thân chạy đi được. Dù sao cũng là một mảnh của