
gười nào sinh ra đời cũng khiến niềm
vui tràn ngập, được người thân yêu thương, bảo bọc, sủng ái vô hạn.
Đại tỷ Thành Hoài Niệm âm trầm, ít nói, tồn tại không khác gì một cái
bóng ẩn dật, thích thì xuất hiện, buồn thì biến mất, vô cùng bí ẩn. Trên giang hồ thầm gọi nàng là ‘Băng tâm y sư’, tuy kế thừa y bát tuyệt
luân, nhưng chưa từng mở lòng từ bi, mà ra tay chữa trị cho ai bao giờ.
Nhị tỷ Hàn Chân Duyên là công chúa bị nhốt trong cấm cung, thế sự không
màng, lòng người không tường. Thỉnh thoảng nàng hay phát ngôn những câu
kinh điển, lần nào cũng thành công giết chết một vài người, nổi danh ‘ác ngôn công chúa’. Kẻ thù trong cung đầy rẫy, bề ngoài vui vẻ nói cười,
trong bụng đều một mực trù ẻo cho công chúa sớm bị thất thế. Ngoại trừ
hoàng thượng và các tỷ muội kết giao, không ai thật lòng yêu thương Chân Duyên cả.
Tam tỷ Hoàng Bích Tuyền tuỳ tiện, ngạo mạn, xuất môn luôn cải nam trang, tính tình phóng khoáng, thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Thậm chí mọi người
còn quên mất nàng là một nữ nhân, cứ như vậy mà tự nguyện dâng hiến tâm
hồn, nguyện làm bến chờ của ‘đa tình công tử’. Các tiểu thư khuê các thì hết thêu khăn tặng, rồi hoạ tranh, làm thơ mong gây được sự chú ý của
quân lang. Các công tử thế gia thì gặp một lần đều không quên được, đem
lòng ngưỡng mộ, muốn được nắm tay người tiêu dao cả đời. Tóm lại, người
này chỉ suốt ngày gây đảo lộn trắng đen, nam nữ bất phân, gieo mầm tình
oan trái khắp thiên hạ.
Lâm Nhã Muội tuổi đời trẻ nhất, xếp hàng thứ tư trong Đại Tứ Hỷ, là một
tiểu thư nhà quan thật bình thường. Ngoại trừ nàng thường xuyên xuất môn ra ngoài, lần nào cũng gây tranh chấp thị phi, thì không có gì đặc
biệt. Có lúc thì cùng con của binh bộ thị lang tranh mua vòng ngọc, đánh nhau đến đầu tóc rối bù phải lên công đường. Khi thì hung dữ lật đổ cả
trà quán, chỉ vì nàng cùng người khác bất đồng ý kiến dẫn đến cãi vả. Đi đến đâu cũng sẽ gây ra sóng gió thị phi, mở miệng ra là bốp chát tranh
hơn thua, giọng điệu điêu ngoa, tính tình háo thắng, người thấy người
phiền, kẻ gặp kẻ tránh.
Ngược lại với cái tên Nhã Muội, nàng muốn mình thô tục hết mức để không
bị làm phiền. Luyện nhiều năm như vậy, đã tu thành chính quả, một thân
bản lãnh kỳ tài, được xưng tụng là ‘cây tai hoạ di động’. Danh tiếng xấu đến thế, nhưng bái thiếp mỗi năm một nhiều. Đến tuổi mười bảy cập kê,
người ta còn đánh nhau ngay tại cổng Lâm gia để tranh vào bái phỏng.
Lâm Nhã Muội thật chán ghét kinh thành. Đầu tháng năm, tranh thủ ngày
giỗ của nội tổ, nàng xin cha về thăm quê. Lâm thừa tướng nguyên quán
Tiết Châu, học trò của ông là tân khoa trạng nguyên Mạc Thuỷ Linh cũng
là tri phủ Tiết Châu, chính vì vậy thừa tướng yên tâm cho con gái quý
của mình đi một chuyến. Nhã Muội đến Tiết Châu, không ở nhà tổ của dòng
họ mà dọn đến Mạc phủ của sư ca tá túc. Dù sao nàng cũng có thân phận
cao quý, ở gần nha môn, có người canh phòng cẩn mật cũng tốt hơn.
Ở yên được ba ngày, Lâm Nhã Muội lại cảm thấy tâm tình buồn chán, toàn
thân ngứa ngáy không yên. Thì ra nàng đã dưỡng thành thói quen, ngày nào cũng phải đi cãi vã gây chuyện. Ba ngày không mắng người, cảm thấy cơn
nghiện tái phát, Nhã Muội liền ra đường tìm người đối đáp để khuây khoả
tâm tình.
Tiết Châu được coi là nơi sơn linh thuỷ tú, đất sinh nhân tài. Nam nữ
bình phàm đều tuyệt kỳ tuyệt mỹ, nho nhã tú lệ, lịch sự điềm đạm. Nhã
Muội đã cố tình gây hấn nhiều lần, người ta đều nhún nhường xin lỗi, mỉm cười rời đi, càng khiến nàng cùng cực buồn chán.
Cho đến khi nàng gặp được người kia.
Giống như một con hổ đi săn, sẽ dễ dàng phát hiện tung tích của con hổ
khác. Nàng nhìn nam nhân đang tranh cãi với lão bản tiệm đồ cổ, liền
đánh hơi được kẻ đồng loại. Nhã Muội len lén đến gần xem chuyện gì xảy
ra, thì ra nam nhân kia đang tranh chấp với ông chủ tiệm về giá của món
hàng.
- Đây là thượng phẩm ngọc bội của ngự sư cựu triều chế tác,
công tử xem đi. Đường vân thanh thoát, nước ngọc trong suốt, hoạ hình
thật sống động như thật. Ngọc này đã theo người hơn trăm năm, tích tụ
linh khí, biết phù nguy trợ an. Là báu vật cực phẩm nhân gian. - Ông chủ tiệm vuốt ve ngọc bội.
- Lão bản, người ra đời làm ăn, chữ tín cần giữ đầu. Sinh kế là chủ yếu
nhưng danh tiếng càng quan trọng. Ngọc bội ông nói, nào có lâu đời đến
vậy. Ta công nhận kỹ thuật chế tác tuyệt hảo, nhưng ngọc này chỉ là hàng thứ phẩm, không có quý giá như ông quảng cáo.
- Công tử nói gì? - Lão bản sừng sộ.
- Đây là hàng giả cổ. Nhìn theo thủ pháp thì có lẽ là cao thủ Trình gia
làm ra. Tuy có tám chín phần bản lãnh, nhưng vẫn chưa chưa đạt được mức
hoàn hảo vô khuyết. Ông nhìn chấm xanh đậm trên mép ngọc bội đi. Nếu là
chế tác sư tinh ý, sẽ né phần ngọc khác màu, dù có thu nhỏ ngọc bội đi
nhưng bảo đảm hàng sẽ đồng chất tuyệt hảo. Phần tiếp giáp của hai chỗ đá cũng thật dễ bị rạn. Ta cam đoan dùng chín mười năm, phần ngọc xanh này chắc chắn sẽ bị mẻ góc.
- Aaaa, đây là ngọc báu tiền triều, đã tồn tại mấy trăm năm tuổi, cũng chưa hề bị rạn. Công tử ngươi ăn nói thật hàm hồ.
- Ta? Hàm hồ? -