
rừng rất mình thường mà. Có đại thụ, có bụi lùm, xen kẽ vào đó
là đá tảng nằm la liệt. Bích Tuyền nhíu mày, không rõ trận pháp mà Hoài
Việt nói được bố trí chỗ nào.
- Xem qua thì chỉ là một khu rừng rậm hoang dã, nhưng mỗi
gốc cây ngọn cỏ ở đây đều được đặt theo trận Hỗn Thế. Đây là một trận
pháp của đạo gia, có lịch sử rất xa xưa. Lúc trước đạo gia tồn tại phụ
thuộc vào cựu triều, sau giải phóng, cựu triều sụp đổ, đạo gia biến mất, các kỳ thuật của họ cũng theo đó mà thất truyền. Không ngờ lại có ngày
tận mắt thấy được một trận pháp khổng lồ như thế này. Là ai đã bố trận?
Muốn dấu giếm thứ gì bên trong khu rừng này?
- Việt ca, theo huynh nói thì nơi này có liên quan đến cựu triều chăng? Mà kỳ thuật đã thất truyền, thì làm sao huynh biết được?
- Ta không biết có liên quan gì đến Lưu Gia phái không, nhưng đã tận mắt gặp được thứ độc đáo này, không phá thì thật bức bối trong lòng. Năm
xưa ngoại tổ ta sưu tầm rất nhiều điển tịch, bí kiếp võ công. Có thể nói là sở học của môn phái nào, nhà ta cũng có. - Hắn quay qua phía muội
muội nói. - Hoài Niệm, có nhớ không? Lúc muội năm tuổi, chúng ta đã từng theo sách bày một trận Hỗn Thế sau sân nhà, giam tiểu cữu cữu từ sáng
đến tối, khiến cậu nhỏ bị bỏ đói suốt ngày.Hoài Niệm nhìn
đại ca, gật đầu đồng ý. Nàng nhớ, sau khi Kỳ Hưng thoát ra, việc đầu
tiên chính là cắn Hoài Việt một cái mạnh đến bật máu, đến bây giờ trên
tay hắn vẫn còn lưu lại dấu răng mãi không phai mờ của tiểu cữu cữu. Đó
đã là chuyện mười lăm năm về trước, tuy giờ đây họ vẫn còn nhớ hình đồ
Hỗn Thế, nhưng không có gì chắc chắn là sẽ phá được trận.
Trong khi Hoài Niệm còn đắn đo, Hoài Việt lại là tuýp người làm trước
nghĩ sau, hắn ngay lập tức nhún người, phóng vọt đến tảng đá giữa lùm
cây.
- Ta nhớ là nên phá từ phương vị này nè.Hắn
phấn khích kêu lên, sau đó dùng khinh công điểm chân trên những mắc trận có phương vị cát. Hoài Việt đã tiến qua được lớp bố trận đầu tiên, Hoài Niệm mới tiến vào sau, theo sát bên cạnh là Bích Tuyền. Hỗn Thế trận có tổng cộng mười tám lớp bảo vệ, mỗi lớp ẩn chứa bảy trận đồ, tất cả tuy
có hàng ngũ lớp lan, nhưng lại cấu thành một ma trận biến đổi tuần hoàn, phàm là người không biết chuyện, đã nhập trận là bị giam hãm suốt đời,
không cách nào thoát ra được.
Hoài Việt một mạch phá liền mười tám trận. Khi hắn đang hí hửng tưởng
rằng đại cáo công thành, thì trước mặt lại xuất hiện một trận pháp khác
nữa. Hắn bậm môi, tim đập ầm ầm kích động. Không chấp nhận sự thật, Hoài Việt lại tiếp tục xông tới trước. Hoài Niệm ở phía sau, quan sát gương
mặt tái lạnh của huynh trưởng mà thầm lo lắng. Nàng giữ Bích Tuyền ở lại giữa trận, không tiến theo Hoài Việt nữa.
Kết quả là đến gần cuối buổi chiều, Hoài Việt lại một lần nữa xuất hiện sau lưng bọn họ. Hắn nhoẻn miệng cười toe toét.
- Xin lỗi, ca nghĩ là chúng ta đã bị lạc đường rồi.Tệ hơn là bọn họ không phải lạc đường bình thường, mà là bị giam trong trận pháp.
Thất sơn là quần thể bảy ngọn núi rải rác khắp tỉnh Cận Sa. Nơi đây hoang vu vắng vẻ, tuy diện tích rộng lớn nhưng không có mấy người sinh sống. Địa phương đông nhất cũng chỉ là một thị tứ chếch về phía bắc, còn lại
toàn bộ tỉnh này đều là cảnh rừng núi chập chùng.
Mật sứ của Thính Phong các là những tay săn tin tức có thuật ẩn thân và
khinh công thượng thặng. Tuy bọn họ vì truy sát đối tượng có thể không
ngần ngại trèo đèo lội suối, nhưng phạm vi hoạt động vẫn chuyên về chốn
đô thị hơn là vùng rừng núi này. Người của Nội xưởng thì ngược lại, được đào tạo nghiêm ngặt có thể tác chiến trên mọi địa hình. Vì truy bắt
phản tặc, họ có thể bò đến tận núi băng Thiên Mẫu sơn hay chạy tới vùng
sa mạc cháy bỏng Medexka cũng được.
Trong lần phục kích ở Thất sơn này, cả hai phe binh dân tạm thời dẹp bỏ
tị hiềm, mà bắt tay hợp tác. Dù sao đối tượng mà họ cần đối phó cũng là
tổ chức phản nghịch nguy hiểm nhất, Lưu Gia phái. Chuyện này đã vượt
khỏi phạm vi chức trách thông thường, có liên quan đến an nguy quốc gia, nên không thể sơ sót khi xử lý được.
Tổng bộ chỉ huy chiến dịch được đặt tạm trong một hang núi sâu kín đáo.
Bọn Lưu Gia phái đã từ lâu chiếm giữ Thất Sơn, người ngoài muốn thâm
nhập vào thì càng phải cẩn trọng tính toán. Mật sứ và Nội xưởng âm thầm
hoạt động được mười ngày, kinh hoàng nhận ra lực lượng tiềm phục ở Thất
sơn không chỉ là một hai phân đà nhỏ lẻ, mà là cả một đội quân đông đúc
có thể đảo chính bất cứ lúc nào.
Thay triều đổi vị được gần bốn mươi năm, hậu duệ họ Lưu tuy bị đuổi cùng giết tận nhưng chưa bao giờ tuyệt diệt. Từ Lục vương gia trốn ở Thanh
Trà, đến thập ngũ hoàng tử lưu lạc ở Miên Cương đều là ngọn cờ đầu cho
những tên chống đối tụ tập. Ngay trong lòng Việt quốc, lực lượng lớn
mạnh nhất, nguy hiểm nhất là Lưu Gia phái do đích thân thái tử cựu triều dẫn đầu vẫn âm thầm hoạt động.
Mật xưởng biết bao nhiêu năm truy tìm tung tích của Cảnh Hào, nhưng cả
cái bóng của lão cũng chưa bắt được, chứ nói chi là người. Cho đến giờ
này, vụ bắt cóc tưởng chừng như đơn giản lại là đầu mối lần ra vị trí
tổng đàn củ