Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326305

Bình chọn: 9.00/10/630 lượt.

ng Anh Tân vẫn còn nặng trách nhiệm với quốc gia. Đặc

vụ của nội xưởng chỉ chết vì nhiệm vụ, chỉ tận trung với hoàng thượng.

Họ không được có tình riêng và cũng không có một cuộc sống riêng. Họ là

bóng tối của quốc gia, là những con ác quỷ canh giữ sự bình yên cho đất

nước. Nàng là đứa con của ánh sáng, vĩnh viễn hắn cũng không thể đến gần được. Vì vậy hắn chọn cách rời xa Bích Tuyền, mặc dù rất yêu nàng.

Tình yêu của hắn là kiểu hy sinh vì muốn nàng được tốt, nhưng mãi mãi nữ nhân cũng không thể hiểu được kiểu yêu này. Bích Tuyền không thể buông

tha Anh Tân. Bởi vì nàng là con gái, nên nàng sẽ hành động theo cách của mình, bất chấp tất cả. Cái gì là đại nghĩa diệt thân? Cái gì là sự hy

sinh thầm lặng, là nỗi khổ trong tim chứ? Nàng chỉ biết là hữu duyên

thiên định, họ phải ở bên cạnh nhau mới là vương đạo. Tại sao nam nhi có thể đồng cam cộng khổ với chiến hữu, nhưng lại không bao giờ chia sẻ

điều đó với người phụ nữ của mình? Tại sao họ có thể hy sinh tình yêu mà không rũ bỏ, chối từ đại nghĩa?

Chỉ bởi vì hai bên là đàn ông và phụ nữ, nên họ vĩnh viễn chẳng thể nào thấu hiểu lẫn nhau.

- Việt ca, huynh đã từng yêu chưa? - Bích Tuyền đột nhiên nhẹ giọng hỏi.Hắn quay lại nhìn nàng kinh ngạc, sau đó đôi môi lại hé ra nụ cười đầy ý vị.

- Đương nhiên là đã từng yêu, bây giờ huynh cũng đang yêu và vẫn mãi sẽ yêu. - Ánh mắt hắn đột nhiên lấp lánh như sao.

- Thật không? - Nàng vô cùng kinh ngạc, vồ vập hỏi tới. - Là ai, sao

chưa từng nghe huynh nhắc qua? Cô Tinh Độc Bộ, sao lúc nào huynh cũng

mãi đi biền biệt khắp nơi? Không sợ cô nương nhà người ta sầu khổ à?

- Nàng sẽ không bao giờ sầu khổ vì huynh đâu. - Đột nhiên hắn dừng lại

một chút, sau đó cười dài một tràng. - Nàng có bao giờ để ta vào mắt

đâu.

- Là nữ nhân nào mắt kém? Thành đại thiếu gia đỉnh đỉnh đại danh, võ

nghệ siêu quần, nhân phẩm cực hạn. Chỉ có đứa ngốc mới từ chối huynh.

- Ừ đúng rồi, chắc là nàng mắt vừa kém, đầu vừa ngốc thật đó. - Hắn lại cười cười, gật đầu phụ hoạ với Bích Tuyền.Hoài Niệm ngồi bên cạnh không cười, ánh mắt chỉ lạnh lùng quan sát hai người đang nói chuyện. “Đại ca ngốc ngếch, tam muội ngốc nghếch. Cả hai là

một cặp ngốc nghếch.”

Hoài Việt đột nhiên đứng dậy, tay rút ra thanh trường kiếm đeo trên vai.

- Được rồi, hai muội ngồi ở đây chờ, ta lại phá trận.

- Sao lại có thể, ban ngày trời sáng chúng ta còn bị Hỗn Thế trận bủa

vây giam hãm. Đang lúc tối mù như thấy này, chỉ càng lạc thêm chứ phá

trận kiểu gì? - Bích Tuyện vội can ngăn.

- Không, lần này là ta phá trận thật đó. Hắn nhe răng cười

vô cùng tự tin. Trường kiếm xoay vòng, loé lên ánh bạo nghiệt. Phong Vô

Tẫn, đệ nhất thức vừa xuất động đã đã tạo nên kiếm khí báo ngạo. Cả cây

cổ thủ xum xuê gần đó cũng đổ ầm xuống đất. Bích Tuyền trợn mắt nhìn,

như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Đúng là hắn đã quyết tâm phá trận thật.

Kỳ thuật của đạo gia thật ra chỉ là phép ảo ảnh đánh lừa thị giác. Chọn ra những gốc cây có dáng vẻ giống nhau, bố trí sỏi đá tương tự nhau, khiến người ta hoang mang mà tưởng rằng mình đi nhầm lối, cứ như thế hoảng

loạn nên bị lạc trong rừng. Phạm vi bố trí càng rộng, uy lực của Hỗn Thế trận càng được phát huy trọn vẹn. Cũng giống như khu rừng này, nếu gặp

chuyện, có thể giam hãm được cả một đội quân.

Hoài Việt cậy vào nội lực thâm hậu cùng kiếm pháp tinh diệu, ra sức tàn

sát cây cối bừa bãi. Hắn dựa theo phương vị của tinh tú trên trời mà một đường tiến thẳng về phía trước mặt. Dù sao cũng là tay giang hồ lão

luyện, kinh nghiệm đi lạc của Hoài Việt không phải ít. Chỉ cần dựa vào

tinh đồ thì khu vực nào lại chẳng thể vượt qua.

Hai cô nương nhàn tản đi phía sau Hoài Việt, nhưng cố tình cách xa một

khoảng. Đại ca một khi bộc phát uy phong, kiếm khí toả ra xung quanh có

thể đả thương người trong vô thức. Bích Tuyền nhìn thấy thứ sức mạnh

cường đại đó thì trong lòng thầm rúng động. Bình thường chỉ thấy hắn hết cười cợt, chọc ghẹo mình; đâu ngờ khi hắn nghiêm túc lại khủng kiếp đến mức này.

Việt ca trong mắt nàng so với Cô Tinh Độc Bộ mà giang hồ đồn đãi là hoàn toàn khác nhau. Nàng đâu hay cách biệt mấy năm trời, hắn đã tiến bộ

đến mức này. Hoài Việt có lẽ là nam nhân mạnh nhất mà Bích Tuyền từng

biết. Trình độ cuả hắn còn trên cả Hoài Niệm, cách Bích Tuyền một khoảng khá xa. Đây chẳng phải là bại tướng dưới tay nàng lúc mười tuổi đâu.

Híc ... vậy mà nàng còn nghĩ ăn hiếp được hắn.

Cuối cùng, họ đã nghe rõ tiếng thác đổ ầm ầm phiá trước. “Rốt cuộc cũng

đã phá xong Hỗn Thế trận rồi.” Nhìn lại con đường thẳng tắp mà Hoài Việt vừa mới mở, Bích Tuyền chợt nuốt nước miếng khan. Chỉ thấy Hoài Niệm

đột nhiên lướt nhanh về phía trước, nắm ngay cổ tay huynh trưởng kéo

lại.

- Rốt ... rốt cuộc ... ca ca ... luyện đến cấp ... cấp mấy rồi? - Tuy vẫn lắp bắp, nhưng giọng điệu của nàng rất nghiêm trọng.Hoài Việt giật tay lại, rồi nở nụ cười ngạo nghễ của mình.

- Thượng cấp cấp sáu. - Hắn hồ hởi thông báo. - Có lẽ là chuẩn bị độ cấp lần nữa, ca sắp vượt qua phụ thân rồi.

- Mẫu ... mẫu thân ... nói ... - Hoài Niệ


XtGem Forum catalog