Polaroid
Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323414

Bình chọn: 10.00/10/341 lượt.

rõ ràng, nếu anh không hiểu, như vậy thật ngốc.” Nước mắt tôi muốn trào ra.

“Nhưng mà, anh không phải kẻ ngu ngốc, cho nên trong lòng anh đã sớm hiểu được, không phải sao?”

Bắc Bắc trầm mặc, ánh mắt thật phức tạp.

“Như vậy, anh có thể cho em câu trả lời không?” Tôi đang cười mà lòng lại đau đớn.

Bởi vì, tôi đã biết câu trả lời.

“Thực xin lỗi, Y Y….. Anh chỉ muốn làm anh em với em thôi.” Bắc Bắc phức tạp

nhìn tôi, sợ tôi tổn thương, lại không đành lòng lừa gạt…

Quả nhiên….

“Như vậy anh đi tìm dì, nói cho dì biết câu trả lời của anh.” Tôi xoay

người, đưa lưng về phía anh, không muốn cho anh thấy nước mắt của mình.

♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂……♀☆♂

Trong phòng của Trầm mẹ truyền ra tiếng cãi nhau kịch liệt.

Nói chính xác, tiếng của Trầm mẹ rất thấp, rất nhẹ, chỉ có tiếng của Bắc Bắc là cố đè nén âm thanh giận dữ.

Tôi đứng ở ngoài cửa phòng, thản nhiên cười.

“Mẹ, đủ rồi! Cái gì mà đem Y Y đuổi đi chứ, con không muốn nghe.”

……

“Cái gì mà nuôi người dưng…. Mẹ không cần phải nói khó nghe như vậy.”

……

“Với con, Y Y không phải người dưng, em ấy là em gái con!”

……

“Mẹ, nếu mẹ cứng rắn như vậy, con cũng không để Y Y chịu thiệt thòi, chi phí học đại học của em ấy con sẽ lo, con sẽ chăm sóc cuộc sống về sau của

em ấy. Con sẽ cùng Y Y dọn ra ngoài ở!”……

Cửa phòng bỗng dưng mở ra, nhìn tôi dựa vào vách tường, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Bắc Bắc chốc lát bối rối.

“Y Y

“…… Đừng sợ, có anh ở đây.” Bắc Bắc hiểu được tôi đã nghe tất cả, trong mắt anh đau xót hiện ra rõ ràng.

Tôi lẳng lặng cười, giống như một đóa hoa bị cơn mưa làm dập cánh.

“Anh trai, em không sợ.” Tôi cười lắc đầu.

Tôi không sợ, bởi vì con đường tương lai phía trước, có thể tôi vẫn phải đi một mình….cho nên tôi không hề sợ hãi ((&_&))

“Đi thôi, đến phòng anh, anh có lời muốn nói cùng em.” Bắc Bắc chủ động ôm lấy bả vai tôi..

Nhưng lúc này đây, nghiêng người tránh đi là tôi…!

Bắc Bắc sửng sốt, tay giơ ở giữa không trung.

“Không được, em còn có chuyện muốn nói cùng dì.” Tôi giải thích….

Trầm mẹ đã đứng ở cửa phòng. “Có chuyện gì muốn nói cùng tôi?”

Sắc mặt Bắc Bắc không được tốt lắm, lo lắng mẹ anh còn nói ra những lời còn khó nghe hơn với tôi.

“Thưa dì, con nghĩ anh ấy đã trả lời rất rõ ràng rồi. Anh ấy không cần con.”

Từ đầu tới cuối trên mặt của tôi đều mang theo nụ cười bình tĩnh, không có ai oán, không có đau

Ngược lại, cánh tay ở không trung kia của Bắc Bắc chậm rãi hạ xuống, cả người cứng lại…

“Đúng vậy.” Bà gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt.

“Vậy thì dì giúp con mai mối đi. Con hy vọng trước khi nhập học, có thể mau

chóng lập gia đình. Dù sao con cũng không có nhiều tiền, đóng học phí

đại học sẽ là gánh nặng.”

Bắc Bắc chấn động, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn vào vẻ mặt tự nhiên của tôi.

“Không thành vấn đề, hai ngày nữa tôi sắp xếp cho cô.” Bà nhạt nhẽo đáp ứng.

“Các người đùa cái gì vậy?”

Bắc Bắc dùng sức lay bả vai tôi, rất bình tĩnh nói. “Y Y, đừng lộn xộn,

tiền học phí, tiền sinh hoạt của em, anh sẽ trả. Anh còn tiền tiết kiệm, anh sẽ giúp em giải quyết hết …em đừng suy nghĩ lung tung.”

“Không được, anh đã không còn là gì với em nữa.”

Tôi cười, nói với Bắc Bắc như vậy.

Một tuần s

Đêm nay, trên bàn cơm thức ăn vẫn phong phú như cũ, nhưng người hào hứng vui vẻ nói chuyện , lại chỉ có Trầm Dịch Lệ.

“Mẹ, con nói với mẹ này, hôm nay con đi dạo phố nhìn thấy đôi giày da rất đẹp.”

……

“Mẹ, con muốn mua……”

……

“Anh hai, không phải anh đã hứa với em, chỉ cần em thi đậu vào trường đại

học danh tiếng, anh sẽ thưởng cho em túi xách hàng hiệu sao?….Túi xách

của em đâu?”

“Anh đã nhờ bạn bè đến Châu Âu mua về rồi, hai ngày nữa sẽ tới.”

Dịch Bắc trả lời em gái, mắt vẫn nhìn tôi.

“Dì…Dịch Bắc…Tiểu Lệ…. cả nhà cứ ăn từ từ…..con ăn xong rồi ạ!” Tôi thu dẹp chén dĩa của mình, lễ phép, xa xách gật đầu chào họ.

Anh ấy mở miệng muốn giữ tôi, lại không biết nói cái gì…

Tôi biết, thời gian này anh bề bộn công việc, chạy đi chạy lại giữa bệnh

viện và trường học. Hai ngày nay, về nhà đúng giờ ăn cơm có lẽ là anh vì tôi.

“Y Y, con ngồi lại một chút.” Đột nhiên Trầm mẹ chủ động gọi tôi lại, lúc này đây, ngữ khí có điểm hòa ái.

“Vâng!”…Tôi vâng lời ngồi trở lại ghế, thẳng lưng giống như một đứa bé chờ dạy dỗ.

“Buổi tối hôm nay con có cuộc hẹn với ông Nghiêm.”

Trầm mẹ nói, làm cho Bắc Bắc chấn động

“Vâng, thưa dì.” Tôi cung kính trả lời.

“Quyết định liền à? Có lẽ……Dì nên giúp con giới thiệu thêm nhiều đám khác …..”

“Không cần, thưa dì, con thật thấy vừa lòng với ông Nghiêm.” Câu trả lời của tôi làm Trầm mẹ nhẹ nhõm, thở ra một hơi dài.

“Kỳ thật…… Ông Nghiêm cũng tốt, tuy vợ đã mất và có đứa con trai riêng,

nhưng gia cảnh cũng rất khá giả, con gả qua đó cũng coi như vào được nhà giàu.”

“Đúng vậy, thưa dì.” Tôi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

“Mẹ, các người đang nói cái gì vậy? Con hồ ly tinh phải lấy chồng?? Không

thể nào, mới có 18 tuổi thôi nha!…” Bên cạnh truyền tới tiếng ồn ào của

Tiểu Lệ. “Ông ta đẹp trai hay không? Tướng tá ra sao?”…

Tôi mỉm cười quay đầu nhìn Tiểu Lệ, lơ đãng đúng lúc thấy ánh mắt phức tạp