pacman, rainbows, and roller s
Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323874

Bình chọn: 7.00/10/387 lượt.

bắt lấy các nữ sinh giở trò đồi bại. Thật chẳng may tí nào, tôi là đối tượng thứ nhất hắn ta

muốn giở trò….

“Hắn ta chưa có làm được gì mà….” Giọng của tôi rất thấp, rõ ràng có chút lo lắng.

“Vậy em nói xem, em bị thương ra sao? Toàn bộ gương mặt đều sưng như cái đầu heo, trên người cũng toàn vết thương. Nếu không phải em phản kháng kịch liệt, ngay cả tính mạng cũng không cần, người tài xế kia có đủ dũng cảm cứu bọn em sao!?” Mỗi lần bắt đầu nói chuyện này, giọng điệu của Bắc

Bắc sẽ rất kích động, vẻ mặt giận như muốn giết người,

“Mẹ nó!

Đừng có nói nữa!” Anh căm phẫn vỗ thật mạnh vào tay lái… luôn luôn được

ca ngợi, tao nhã ôn hòa, lại còn biết cả chửi tục ((*_*))

Từ sau lần đó, Bắc Bắc lấy tiền tiết kiệm, còn lại đi mượn thêm tiền để mua xe. Kiên trì đưa đón tôi đến trường.

Họ đều là sinh viên, cũng vì mua xe, cho nên thời gian nghỉ ngơi của Bắc Bắc không còn, thời gian làm việc lại tăng lên…

“Bắc Bắc, đừng nóng giận, đừng nóng giận……” Anh tức giận, lòng của tôi hoảng hốt, làm sao còn dám tiếp tục tính tình con nít vừa rồi a !!

“Quay lại! Ngồi xuống đi!” Bắc Bắc ra lệnh cho tôi.

Cam tâm bị thuyết phục, tôi giống như đứa bé ngoan ngoãn ngồi xuống Xe tiếp tục chạy về phía trường học của tôi…..

Bắc Bắc

nheo mắt, xem ra anh vẫn không vui vẻ, tôi hoảng hốt đặt tay lên cánh

tay anh, nũng nịu nói. “Bắc Bắc ơi, Bắc Bắc à, đều là em không tốt, đừng giận nữa nha!”

“Em biết rõ, anh không phải giận dữ với

em.” Sắc mặt Bắc Bắc nhẹ xuống một chút. “Ăn sáng nhanh đi, giáo sư của

em rất khó, em ăn không no, làm sao ứng phó đây?”

“Vâng.” Tôi nhanh chóng lấy túi sách trên tay anh. Bánh mì sandwich ở trong cà mèn vẫn còn nóng

Tôi cứ vậy từ từ ăn, tài nghệ nấu ăn của anh ngày càng ngon…

“Anh làm món đó có ngọt lắm không??” Bắc Bắc nhìn tôi liếc mắt một cái, vừa lái xe vừa hỏi….

“Không có đâu, rất ngon, rất ngon!” Tôi gật đầu thật mạnh, ăn xong sandwich, đưa ngón tay lên mút sạch ((*_*))

“Uống nước trái cây đi, đừng bỏ.” Tôi dĩ nhiên nịnh bợ lấy lòng anh,

Bắc Bắc cười nhẹ, trong nụ cười có niềm hạnh phúc không dễ phát hiện

được.

“Vâng.”

Đó là ly nước chanh, Bắc Bắc bỏ thêm một ít nước đá trong đó, thật ngon miệng…Bắc Bắc cũng pha sẵn một ly cà phê cho mình.

“Buổi sáng nên uống nước trái cây sẽ tốt cho thân thể, đừng uống cà phê mau

già lắm!” Tôi rất nhanh tay đưa ly nước chanh đã uống một nửa của mình

cho anh.

Bắc Bắc cúi đầu nhìn ly nước, cười yếu ớt lắc đầu. “Em uống là được rồi.”

“Được cái gì !!!… Anh ghê tởm nước bọt của em phải không!” Tôi căm giận xoay

người lại, phát hỏa nhìn đi chỗ khác, không thèm quan tâm anh.

Khi xe dừng lại lúc gặp đèn đỏ, tôi chưa kịp phản ứng, Bắc Bắc lấy ly nước

chanh trên tay tôi uống một hớp, sau đó trả lại cho tôi…Đèn xanh, anh

tiếp tục lái xe, chỉ cười mà không nói gì

Mặt của tôi đỏ lên, hạnh phúc vây chung quanh…

Năm ngoái, sinh nhật của tôi, anh nói. “Y Y, nếu em không thể rời khỏi anh, thì hãy từ từ đợi, đợi anh chậm rãi đuổi kịp bước của em.”

Cho nên, cho dù là chờ đợi, cũng thật là hạnh phúc .

……

Xe dừng lại trước cửa trường.

“Cẩn thận một chút, buổi chiều anh tới đón em.” Bắc Bắc đưa cho tôi túi sách nói.

“Được.” Tôi gật đầu, thuận tay thu dọn rác của bữa ăn sáng.

“Hôm nay đi sớm quá, anh không làm thức ăn nhanh cho em, cơm trong trường

khó ăn, buổi trưa nên chịu khó đi xuống dưới mua đồ ăn, hiểu không?” Bắc Bắc nhẹ nhàng nhắc nhở. (so sweet)

“Cái gì chứ??…. Hôm qua anh thức suốt đêm, sáng sớm còn dám làm thức ăn nhanh cho em? Anh không muốn sống nữa chắc?!” Tôi giơ giơ nắm tay, vẻ mặt dữ dằn…

“Y Y, là chính em nói mà, em hy vọng người em yêu có thể nấu cho em ăn mỗi ngày.” Bắc Bắc cười, cười thật dịu dàng.

Trái tim…..giống như ai đó đem một bình trà nóng đổ vào….Ấm áp…. Thật ấm áp.

Mơ ước… thật mơ ước được anh hô((*_$))

Tôi ngơ ngác nhìn anh, không dám lỗ mãng….cũng không rời khỏi xe. Bắc Bắc dựa lại gần, hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của tôi.

Nụ hôn này có nghĩa: Anh phải đi.

Đây là nguyện vọng trong ngày sinh nhật của tôi, hy vọng mỗi một khi anh rời khỏi, có thể hôn tôi một cái…

……

Bắc Bắc, nhớ rõ mỗi một câu, mỗi một yêu cầu của tôi ….

……

“Tiểu Đồng! Đồ mê trai ! Hoàn hồn coi!” Có người dùng tay vỗ trên bả vai tôi

một cái, rống một tiếng to điếc cả tai. “Bạn trai cậu đi đã nửa tiếng

rồi, làm ơn thu hồn lại dùm. Long giáo sư biệt danh “phun lửa” sắp điểm

danh kìa!”

Tôi không khách khí trợn mắt, thuận tiện đưa ngón tay út ngoáy ngoáy lỗ tai…

Tiếng rống lở núi vừa rồi là của người bạn tốt, Đồng Hoa, thật lạ, cả hai đều là họ Đồng. Tôi rất tin, chúng tôi ba trăm năm trước là người một nhà.

Bởi vì, lần đầu nhìn thấy ánh mắt của cô ấy, tôi đã thích. Không một

chút do dự cùng cô ấy kết làm chị em. Đáng tiếc là, Đồng Hoa không nghĩ

như vậy. Nghe đâu lúc đó, cô ấy chủ động nhận lời, chỉ vì coi trọng “anh trai” của tôi.

Có gì mà hoài nghi chứ? “Anh trai” ở đây dĩ nhiên là Bắc Bắc rồi …

Lúc đó là ngày đầu tiên nhập học, đôi khi thường hay gọi s thói quen quá

lâu nên khó sửa, tôi rất dễ dàng kêu Bắc Bắc một tiếng “anh tra