
ở chỗ nào? Tùy cậu muốn làm gì thì làm. Về sau cút hết đi cho
tôi!” Tôi hét lớn, hai nắm tay nắm chặt lại run run ở bên mạn sườn, tù
muốn đánh người…
Tống Huyên Oánh thấy tôi tức giận muốn
giết người, nuốt nước miếng xuống, nhưng đồng thời cũng không muốn bỏ
qua cơ hội này. “Phòng của tôi…ở bên kia…..chúng ta vào đi thôi….tôi,
tôi cam đoan sẽ thật dịu dàng.”
Cô ta còn chưa nói xong, cơ thể tôi đã bị một người khác chặt chẽ dùng sức khóa chặt vào trong
ngực, người đó tức giận. “Ai cho phép cô đụng vào cô ấy? Các người ai
dám đụng vào cô ấy, tôi sẽ giết chết hết, cho dù có phải ngồi tù!”
Bắc Bắc ương ngạnh như vậy, hù dọa đến mọi người, trong đó bao gồm cả tôi.
“Dịch Bắc, cho cô ta đi theo em gái của em đi, thành người một ruột cả, đối
với ai cũng đều tốt mà!” Tống Nhiếp Thần đã ăn mặc chỉnh tề, chậm rãi
khuyên bảo, trong giọng nói lại cất giấu sự hủy diệt cùng ghen tị.
“Không cần nói nữa! Bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng đến chuyện làm tổn thương cô ấy!” Giọng điệu của Bắc Bắc lạnh lẽo như băng.
Nên cảm động sao? Ít nhất, ở trong lòng anh, đứa “em gái” này quan trọng hơn so với “tình nhân”.
Mà lòng của tôi đã chết lặng từng mảnh, tôi lạnh lùng đẩy anh ra. “Yên tâm đi, có thể làm tôi tổn thương, cho tới bây giờ chỉ có anh!”
Nói xong, tôi không hề quyến luyến sải bước rời khỏi căn phòng làm cho tôi gặp phải cơn ác mộng.
……
Một trái tim nóng bỏng lúc nào cũng yêu thương anh, bởi vì chính mắt nhìn thấy sự phản bội của anh mà nó đã l đến cực điểm.
Tôi không còn cách nào ngăn cản bản thân đừng yêu anh, cũng không có biện pháp ngăn lòng mình đừng nguội lạnh.
……
Thì ra, tình yêu thật sự quá tra tấn giày vò, quá ghen tị khổ sở, quá vô vọng đợi chờ…
……
Bắc Bắc đứng ở phía sau tôi, chỉ có thể im lặng nhìn tôi rời đi…..
“Gần đây cậu bị làm sao vậy?” Giang Mạnh Kì ngồi trước mặt tôi hỏi. “Vì sao biến bản thân mình làm thành bộ dạng như quỷ vậy?!”
Trong thời gian nghỉ ăn trưa, mọi đồng nghiệp khác đều đi ra ngoài ăn cơm, chỉ còn tôi và cậu ta.
“Thật nhìn giống quỷ sao?” Mặt tôi không chút thay đổi hỏi lại.
Gianh Mạnh Kì thở dài một hơi, đem tô mì gói đặt trước mặt tôi…Cậu ta nghĩ,
gần đây tôi mê ăn mì gói, nên cũng làm theo tôi, mỗi giờ ăn trưa đều ăn
mì….
“Rất giống, đôi mắt thâm đen có thể hù chết người, cằm dài đến khu tạn Châu Phi, mắt chứa đầy ai oán còn đáng sợ hơn so với
nước mắt của quỷ.” Giang Mạnh Kì nói nghe như trêu chọc, gương mặt không có ý cười, càng giống như trình bày sự thật..
Vì sao tôi tiều tụy người khác nhìn thấy, Bắc Bắc lại nhìn không thấy?
Khói bốc lên từ tô mì gói làm đỏ hốc mắt tôi, nước mắt rớt dính trên sợi
mì…Tôi nhanh chóng cúi đầu, dung nĩa khuấy nó lên, đưa những sợi mì vô
vị vào miệng….
Giang Mạnh Kì sầu lo chăm chú nhìn tôi…Anh
ta đưa tô mì của mình đi chỗ khác, bàn tay hướng vào hai má của tôi,
muốn lau đi nước mắt tôi.
Tôi né đầu đi, làm cho tay anh ta rơi lơ lửng trên không trung.
“Anh ấy thật lâu rồi không về nhà phải không?”
“Anh ấy đang ép cậu chia tay, chẳng lẽ cậu còn không biết sao?”
Tôi cố chấp quay đầu đi, cự tuyệt nói chuyện.
Giang Mạnh Kì không hiểu, thì không có kẻ nào có thể hiểu…
Tôi biết, ở trong mắt mọi người, xem như tôi bị từ bỏ, ngay cả Đại Đồng
cũng bắt đầu khuyên nhủ tôi rời nhà đi, dọn vào trường học, hoàn toàn
chia tay anh.
“Tại sao lại cố chấp yêu một người như vậy!?
Tình yêu đã không còn ấm áp, tình yêu đã biến thành nồi cơm nguội để qua đêm, tại sao không nhẹ nhàng nói lời tạm biệt? Tại sao không đến sung
sướng đi vui vẻ? Y Y, không ai có thể trở thành người duy nhất của ai,
rời khỏi anh ấy, có lẽ sẽ xuất hiện thêm người đàn ông đáng để cho cậu
chờ đợi! Tại sao trong mắt mất hết hy vọng như vậy? Tại sao nhất
địnhngười không yêu mình mà trở thành như vậy?” Giang Mạnh Kì nắm chặt
hai vai tôi, ý muốn làm tôi nhận ra rõ sự thật.
Tôi chết lặng cắn môi dưới, nước mắt rơi xuống, kiên cường không muốn trả lời……..
Tình yêu của tôi, chưa bao giờ cần người khác chỉ trích.
“Tôi luyến tiếc nước mắt của em…” Tiếng nói rất nhẹ nhàng, Giang Mạnh Kì
dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, tôi sửng sốt, không thể tượng tưởng nổi
trước mặt tôi là người hay cười hì hì Giang đại thiếu gia!
“Y Y, cho người khác một cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội yêu
khác.” Giang Mạnh Kì đột nhiên dùng sức ôm lấy tôi, giữa kinh ngạc, cậu
ta cúi đầu xuống hôn lên môi của tôi!
Tôi há hốc miệng, không thể động đậy.
Lúc môi chạm môi khoảng hơn mười giây, thì lưỡi của cậu ta muốn tách hàm
răng của tôi, tôi mới bừng tỉnh cả người, dùng sức đẩy cậu ta ra, vung
tay tát một cái, căm giận mắng. “Giang Mạnh Kì, tên khốn nạn này!”
Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi!!!!
“Xin lỗi, nhưng tôi không muốn giải thích nụ hôn này.” Trên mặt Giang Mạnh
Kì hiện rõ dấu tay năm ngón, mặt cậu ta nghiêm túc làm tôi cảm thấy xa
lạ.
Đây là cái gì thế giới gì? Sao tôi lại nhận thấy tất cả mọi thứ…..tất cả mọi thứ đều biến dạng….
Nụ hôn đầu tiên trân quý, hy vọng trao cho người mà mình yêu thương…trong
lúc đau buồn, không có ai chăm sóc, lại bị một người