
u thương
vứt bỏ người yêu. Lúc mẹ cô hấp hối đã an bài mọi việc, vì đã biết hết
tất cả, cho nên mẹ cô không trách cứ cha, đem con trai xuất ngoại du
học, đem con gái ngoan ngoãn cho mẹ kế chăm sóc.
Cô và hắn bỗng chốc trở thành chị em…
Cô không hiểu lắm những chuyện phức tạp của người lớn, người mẹ kế dịu
dàng cũng hiền hậu giống như người mẹ đã qua đời của cô. Không muốn làm
cha áy náy, không hy vọng mọi người mất vui, cho nên cô ngoan ngoãn gọi
người mẹ kế một tiếng — Mẹ nhỏ
Sự thật đây cũng là bản tính dịu dàng nổi bật của cô!
Vừa xong tang lễ của mẹ, lại đến tiệc mừng cưới của cha…. Cô cũng không vui vẻ gì!
Nhưng khi mẹ nhỏ nắm lấy tay cô, nói đi đón Nghệ đến đây, cô thật vui sướng.
Toà án tuyên phán giao quyền nuôi Nghệ cho mẹ nhỏ, gia đình cô có tiền, và
vì một người cha làm nghề sửa xe lại ngược đãi con cái như vậy, cho nên
rất dễ lấy được quyền nuôi dưỡng….
Cô nghĩ đến sau này bọn họ có thể sinh hoạt vui vẻ dưới một mái nhà, lòng của cô thật hưng phấn.
Nhưng thật là ngoài ý muốn….Cô nhìn thấy hắn trông giống như một con sư tử nhỏ bị thương, hai mắt đỏ ngầu…
“Vì sao cướp lấy mẹ tôi?”
“Mẹ cậu đã chết thì có thể cướp đi mẹ tôi sao?”
“Có tiền thì rất ngon sao?”
“Toàn bộ gia đình các người đều rất ghê tởm!”
……
Lần đầu tiên, hắn đẩy cô ra….
Lần đầu tiên, cô ngã sấp xuống đất, hắn không đỡ cô dậy.
Lần đầu tiên, ở trong mắt hắn, cô thấy được chữ “Hận”.
Hắn thù hận sâu sắc mẹ mình, cũng rất thù hận cô, bởi vì hắn cảm thấy bị lừa gạt tình cảm.
Cô ngã trên mặt đất, sững sờ ngồi ở đó, nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra, cô nghe thấy tiếng mẹ nhỏ đối với hắn không chút khách sáo, nghiêm khắc chỉ trích…..Mẹ nhỏ túm lấy hắn, bắt buộc hắn phải giải thích cùng cô.
“Người cần phải vội vã lấy lòng cô công chúa nhỏ này, không phải là con.” Hắn
lạnh lùng đùa cợt, không để ý Mẹ nhỏ lấy tay hung hăng đánh từng cái
từng cái một trên lưng hắn.
Lưng hắn thẳng đứng, quật cường không giống như một đứa bé chỉ mới 6 tuổi…
Ánh mắt hắn vẫn hung hăng nhìn chằm chằm cô, giống như hận không thể đem cô đi lột da lóc xương.
“Đừng đánh! Đừng đánh cậu ấy!” Cô vừa khóc, vừa đi qua ôm lấy sau lưng hắn,
kết quả là cô hứng lấy một cú đánh không kịp thu hồi của mẹ nhỏ.
“Xin lỗi! Xin lỗi con.” Mẹ nhỏ sợ hãi giải thích với cô, sợ mình không làm nổi một người mẹ mới.
Cô lại chỉ vội vã đến xem vết thương của hắn
Rất nhiều…. rất nhiều….vết thương to, vết thương nhỏ…..
“Có đau hay không?” Thân thể của hắn không đau, nhưng lòng của hắn đau quá.
“Tránh ra!” Hắn đẩy cô ra thật mạnh, giữa đôi môi lạnh lùng thốt ra bốn chữ “Giả nhân giả nghĩa”.
……
Lại một năm nữa, hắn cũng không thỏa hiệp, không nghe theo lệnh toà án theo mẹ về nhà mới.
Hắn kiên quyết ở lại cùng người cha tay trắng… cho dù cha hắn đã sớm biết được… hắn không phải là con ruột của ông. Mười năm đã trôi qua rất nhanh…..
Cô càng lớn càng xinh đẹp, tựa như nụ hoa Bách Hợp được nuôi trong ở trong nhà kính.
Còn hắn trưởng thành trong nghịch cảnh gian khổ…Nhà cô luôn mong muốn giúp
đỡ thì hắn không một chút nể nang đẩy ra. Hắn dựa vào đánh võ, nuôi sống bản thân mình và người cha say xỉn.
Cô, là một cô gái đẹp tựa trăng sao trên thành người tình trong mộng của các nam sinh.
Hắn, lưu manh với nụ cười bất cần….làm điên đảo các nữ sinh trong trường.
Cô, tránh ở một chỗ tối….cứ cách một thời gian lại vụng trộm đi nhìn hắn…
Lo lắng, sợ hãi hắn vẫn còn bị ngược đãi….Sợ hắn ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.
Phát hiện được cô rình nhìn mình, hắn luôn dùng ánh mắt lạnh như băng đá trừng cô…
Sự dịu dàng của hắn, vui vẻ trêu đùa của hắn…. Chưa bao giờ từng phô bày ra với cô.
……
Cho đến khi cô quen biết được một nam sinh viên trong trẻo như nước mặt hồ…
……
Cô chú ý đến nam sinh đó là vì ban cán bộ trường mượn nhà cô để làm điểm
dự cuộc họp bí mật….Trong lúc nghỉ ngơi, các nam sinh đều vây quanh cô,
không ngừng hỏi han ân cần…làm cô căng thẳng đến thở không nổi.
Chỉ có nam sinh đó không chịu được ồn ào đi khỏi phòng khách, im lặng ra
ngoài sân, ngồi ở trên bậc lẳng lặng nhìn hoa tàn, hoa nở.
Một cơn gió đến, hoa quế hương rụng đầy…
Nhiều cánh hoa màu cam rơi xuống trên bộ quần áo trắng tinh của anh, anh vươn những ngón tay xinh đẹp thon dài ra hứng những cánh hoa…Im lặng nhìn
những cánh hoa màu da cam trong lòng bàn tay……Cảnh tượng trước mặt đẹp
như trong một bức họa.
Anh sạch sẽ đến nỗi có thể rửa hết tiếng ồn ào xung quanh mình.
Cô đã nhận ra, anh tên là Trầm Dịch Bắc. Anh là một nhân vật nổi tiếng như mây như gió trong trường, anh làm cho bao nhiêu cô gái say mê xúc động, rõ ràng rất có vốn liếng về tình trường…nhưng anh lại luôn xa cách cự
tuyệt, làm cho rất nhiều cô gái tan nát cõi lòng.
Rất nhiều người nói anh kiêu ngạo, nhưng cô lại cho rằng anh chỉ là không thường nói chuyện mà thôi.
……
Sau nửa tiếng nghỉ ngơi, cuộc họp tiếp tục…cô chuẩn bị đi ra sân gọi anh,
đã kinh ngạc phát hiện…Anh vẫn còn ngồi bên hoa viên cùng với ông nội
tính tình quái gở của cô.
Khó thấy được, ông nội của luôn nghiêm túc trên mặt đang tươi cười hoà ái.
K