
ng nhi vào Lạc phủ, dọc đường chỉ hờ hững đáp lại những lời hỏi thăm của những người trong phủ.
Lãng nhi ôm cổ hắn, khẽ nói vào tai hắn, “Trường Khanh thúc thúc, người khác hỏi thăm thì ngươi phải đáp lễ. Ngươi không hiểu lễ phép, nương sẽ tức giận.”
Trường Khanh nhìn vẻ nghiêm túc của Lãng nhi, mặt trở nên cứng đờ, rốt cục gặp ai cũng gật gật đầu.
Lãng nhi kinh ngạc nhìn hắn một hồi, lại bắt chước thở dài như người lớn, “Không có biểu tình gì còn hơn là không hề động đậy a!”
“Lãng nhi!” Mới đi đến cửa nội viện, Lạc Anh liền từ bên trong chạy ra đón, trực tiếp bế Lãng nhi từ trong lòng Trường Khanh.
“Ông nội!” Lãng nhi cũng ngọt ngào kêu một tiếng, lòng Lạc Anh bỗng nắng xuân ấm áp.
Trên bàn đã bày biện đầy các món ăn. Lãng nhi ngồi trong lòng Lạc Anh ăn ngon lành.
Kim Vân ngồi một bên nhìn, miệng tủm tỉm cười, khóe mắt lại chậm rãi đỏ lên.
Hài tử này chính là trưởng tôn của Lạc gia nàng, lại mang họ người khác, kêu một người khác nữa là cha, làm cho mỗi lần nàng nhìn thấy thực đau lòng.
Nếu như lúc trước, nếu như lúc trước…
Mối khi nhớ tới đều đau không thể thở nổi. Nàng cũng là nữ nhân, nàng không biết năm đó tiểu Thất mang thai rời đi có thể mang theo bao nhiêu tuyệt vọng? Nàng kỳ thật không phải không thương tiểu Thất, chỉ là đáy lòng vẫn vướng vất một chút không cam nên không cần hỏi nguyên do đã vội vàng trách tội.
Nếu như nàng nghĩ kỹ hơn, sự tình sẽ không đến mức không thể vãn hồi như thế này.
Nếu như lúc trước nàng lấy thân phận trưởng bối ra khuyên giải thì mấy năm sau này cũng không phải bất lực trơ mắt nhìn nhi tử chịu dày vò.
Lạc Anh cũng không nói nàng một câu, thậm chí cũng không hỏi Lạc Hoài Lễ hay Long Liên một tiếng.
Hắn giống như hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này, dường như chẳng quan tâm!
Lúc ấy, hắn chỉ đứng trước Đông viện đã bị phá hủy đúng một đêm.
Nàng cũng đứng một đêm cùng hắn, Hoài Lễ và Long Liên quỳ một đêm sau lưng hắn.
Lúc bình minh, hắn chậm rãi xoay người lại, trong mắt đỏ tơ máu, nhìn thấy bọn họ, bỗng nhiên cười rộ lên nghe như thoải mái lại như bi thương, “Hôm nay mới biết, nàng là nữ tử kiêu ngạo tuyệt quyết cỡ nào!”
Nàng như thế, nữ nhi của nàng cũng như thế.
Hắn bỏ lỡ, con hắn cũng bỏ qua.
“Ông nội, nương nói người cần phải đi bộ nhiều một chút, còn có, mỗi ngày phải cười nhiều một chút…”
Lãng nhi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên dặn dò.
Lạc Anh hiền lành cười, liên tục gần đầu, “Lãng nhi nói gì ông nội cũng nghe theo. Lãng nhi đi bộ cùng ông nội nhé?”
Lãng nhi gật đầu, nhảy từ trên đùi hắn xuống, kéo kéo tay hắn, “Được, ông nội nhanh lên!”
Lạc Anh cầm tay Lãng nhi, lại bỗng nhiên dừng bước, kéo tay hắn lại gần, thấy trên ngón tay nhỏ bé có một vết thương đã đóng vảy, mặt lập tức biến sắc, “Lãng nhi, làm sao thế này?”
Lạc Anh vội vàng ngồi xổm xuống, Kim Vân và Lạc Hoài Lễ cũng vội vàng chạy lại.
Long Liên vừa động, lại chợt ngừng lại, chỉ khó khăn đứng một chỗ, nước mắt tràn mi, chỉ vì Trường Khanh đã ấn chuôi kiếm, cố ý hoặc vô tình đứng chắn trước mặt nàng.
Lãng nhi vội rút tay về, “Không sao, không sao!”
Lạc Hoài Lễ kéo tay hắn lại, cau mày nhìn một hồi mới nói, “Là do luyện bắn tên gây ra.”
Kim Vân đau lòng rơi nước mắt, “Ngươi còn nhỏ như vậy mà nương ngươi đã bắt ngươi học cái đó rồi sao? Hài tử đáng thương.”
“Không phải!” Lãng nhi vội vàng phản bác, há miệng ra rồi lại nhịn xuống, lắc lắc tay Lạc Anh, “Ông nội, người không phải muốn tản bộ sao? Sao còn không đi?”
Lạc Anh nhìn hắn, lại nhìn Lạc Hoài Lễ, nói, “Bây giờ đi, nào, ông nội và Lãng nhi cùng tản bộ nào.”
Kim Vân đứng dậy định theo sau, lại bị Lạc Hoài Lễ giữ lại.
Hắn chậm rãi lắc đầu, khóe miệng tràn đầy tự giễu, “Nương, người không thấy sao? Lãng nhi không muốn nói chuyện với chúng ta!”
Long Liên nghe vậy thì che miệng lại, khẽ kêu lên, “Tướng công, tỷ tỷ sao có thể đối xử với chàng như vậy?”
Nàng chạy tới bên người Lạc Hoài Lễ, nói với Lãng nhi, “Lãng nhi, sao ngươi lại cư xử như vậy với nãi nãi và cha ngươi? Như vậy là không lễ phép, nương ngươi không nói cho ngươi biết sao?
Lãng nhi ngừng bước, quay đầu nhìn nàng.
“Còn nữa,” nàng hít một hơi, “Muốn trách thì trách Liên di, là do Liên di không cẩn thận nên mới hại nương Lãng nhi phải rời nhà nhiều năm như vậy. Lãng nhi, nương ngươi có phải là vẫn còn giận ta? Đều là Liên di không tốt, Lãng nhi đừng trách nãi nãi và cha được không?”
Lãng nhi nghi hoặc cau mày, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, “Vì sao nương phải giận dữ với ngươi?”
Long Liên sửng sốt, chỉ vào chính mình hỏi, “Nương ngươi chưa nói gì với ngươi về ta?”
Lãng nhi lắc đầu, “Nương và ngươi có quan hệ gì? Tại sao nương lại phải nói tới ngươi?”
Sắc mặt Long Liên trắng bệch, phải nắm chặt cánh tay Lạc Hoài Lễ mới có thể không bị ngã.
Thế này là sao? Nàng luôn vướng bận Tiêu Thất nhiều năm như vậy, nàng ta lại không hề nhắc tới nàng?
“Nương ngươi thật sự chưa từng nói về ta?”
Lãng nhi lơ đễnh lắc đầu, “Nương cả ngày bận việc, không có thời gian quan tâm chuyện nhà người khác.”
Nhìn sang Lạc Hoài Lễ và Kim Vân, Lãng nhi tiếp tục nói, “Nhà người khác đều có c