XtGem Forum catalog
Trời Sinh Lạnh Bạc

Trời Sinh Lạnh Bạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323205

Bình chọn: 7.00/10/320 lượt.

p bắp kinh hãi liền đứng dậy chạy về nơi Chiến Liệt dưỡng thương.

Trên tảng đá vẫn còn dấu vết người nằm, một mảnh vải bố trắng loang vết máu vứt trên mặt đất.

Tay Kỳ An run run giở tấm vải trắng ra, trên đó viết một hàng chữ đỏ chót, “Không hẹn trở lại!”

Cái gì không hẹn trở lại? Kỳ An đứng dậy, lòng tràn đầy lửa giận,

“Chiến Liệt tên hỗn đản kia, trên người ngươi vẫn còn bị thương đó, mau đi ra cho ta.”

Không một lời đáp lại, chỉ nghe được tiếng lá rơi rụng trong gió.

“Chiến Liệt, ngươi lăn ra đây cho ta, nếu vết thương trên người ngươi bị nhiễm trùng, ngươi nhất định sẽ chết!”

Kỳ An thực sự sốt ruột. Với kiến thức cuộc sống của Chiến Liệt cùng với tình cảnh hiện giờ của hắn, chỉ cần ra khỏi cốc này làm sao có thể sống sót, sợ là sẽ sớm bị nhân mã tứ phương tới bắt sống mất.

Vẫn không có tiếng trả lời, Hiên Viên Sam chắp tay sau lưng nhìn sang hướng khác, Phượng Định và Khinh Ngũ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.

“Chiến Liệt, dù có đi cũng phải dưỡng thương thật tốt rồi mới đi, được không?”

Kỳ An nhẹ giọng nói.

Nhưng vẫn không tiếng trả lời.

Hiên Viên Sam đi tới, nắm tay chàng, “Hắn đi rồi!”

Hắn đi rồi! Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từng đợt đau đớn.

Nhìn lại nơi hắn từng nằm, Kỳ An nhắm hai mắt lại.

Mạc đại ca đã từng nói, nàng cuối cùng vẫn phải quyết định cái gì giữ cái gì bỏ.

Nước mắt rốt cục tràn mi.

————-

Thật lâu sau khi Hiên Viên Sam đưa Kỳ An rời đi, một người từ trong rừng chậm rãi đi ra.

Dưới ánh trăng, hồng y như lửa, trong bóng đêm càng trở nên tao nhã.

Không thể ôm ngươi vào lòng, không bằng, không bằng buông tay.

Trong sơn cốc trống trải vang lên tiếng nức nở, lúc đầu nho nhỏ, sau thì lớn dần, phảng phất như dã thú bị thương đang rên rỉ.

————–

“Nương!” Lãng nhi vốn được Trường Khanh bế ở cửa vương phủ nhìn thấy Kỳ An liền bật khóc.

“Nương!” Lãng nhi nhảy từ trên người Trường Khanh xuống, chạy về phía nàng.

Còn Kỳ An từ lúc nhìn thấy Lãng nhi thì đã khóc không thành tiếng.

“Nương! Nương! Nương!” Lãng nhi ôm nàng, không ngừng gọi, như muốn đem tiếng gọi cả đời nói ra.

Kỳ An áp má vào má hắn, nghẹn ngào không nói nên lời.

“Tiểu thư!” Trường Khanh theo sau Lãng nhi tới, lúc tới gần nàng thì ngừng bước, hai chân khuỵu xuống.

Nhưng Kỳ An còn nhanh hơn, ôm Lãng nhi quỳ xuống.

Hiên Viên Sam nhìn thấy, mặt biến sắc nhưng không đi tới đỡ nàng, chỉ có ngón tay tự nhiên run lên.

“Tiểu thư?” Trường Khanh kêu lên.

“Cảm ơn ngươi, Trường Khanh, vì đã cứu Lãng nhi của ta!” Nàng cúi đầu thật thấp.

“Tiểu thư….”

Một cảnh tượng ấm áp như vậy lại bị một tiếng khóc vang lên phá vỡ.

Khinh Ngũ đã sớm chạy vào phủ ôm Bảo Nhi chạy như điên tới, “Tiểu thế tử đã khóc lâu lắm rồi, Vương phi mau xem!”

Lại là một trận rối loạn. Khinh Ngũ nhìn theo bóng dáng vương phi ôm tiểu thế tử đi vào hậu viện, lau lau mồ hôi trên trán, nói lấy lòng Hiên Viên Sam, “Vương gia, chiêu này của Khinh Ngũ hiệu quả chứ? Ngài cũng không cần đau lòng nhìn vương phi rơi nước mắt.”

Hiên Viên Sam liếc mắt nhìn hắn một cái, há miệng nói, “Người lập công là Bảo Nhi, ngươi liên quan gì?”

Hiên Viên Sam đã đi thật xa, Khinh Ngũ mới phục hồi tinh thần, kêu to lên, “Nhưng Vương gia, là Khinh Ngũ ôm tiểu thế tử ra mà!”

Vẻ mặt Hiên Viên Sam sung sướng, sải bước tiêu sái trở lại hậu viện.

Nơi đó, có thê tử và hài tử của hắn. Hắn hạnh phúc!

—————-

Biết Chiến Thanh muốn gặp nàng, Kỳ An cũng không thèm ngẩng đầu, “Không gặp!”

Hiên Viên Sam dường như có chút kinh ngạc, nhìn nàng thêm một cái như để xác nhận.

Kỳ An căn bản không có ý định tiếp tục đề tài này, chỉ tiếp tục uống hết bát thuốc bổ.

Hiên Viên Bảo Nhi kia kiếp trước nhất định là chủ nợ của nàng.

Từ khi nàng trở về, tiểu tử kia hết khóc lại nháo, ngay cả nước cơm cũng không uống nữa.

Còn nàng nhiều ngày sống trong sơn cốc tuy ngày nào cũng tự vắt sữa nhưng tựu chung dinh dưỡng cũng kém đi. Bảo Nhi lại ăn nhiều, bú một hồi không thấy sữa là há miệng khóc.

Nàng đau lòng, bất đắc dĩ phải tẩm bổ.

Hiên Viên Sam không hỏi lại nàng chuyện này, Kỳ An cũng không nhắc tới.

Nàng và Chiến Thanh còn có thể thế nào? Sám hối hay giải thích cũng không thể sửa đổi lại quá khứ.

Huống chi, nếu không phải Tiêu Lục, nàng và Chiến Thanh cũng không có quan hệ gì.

Một tháng sau, một mật thư được chuyển tới tay nàng. Trong đó là chữ viết của Hoàng thượng, không phải là thánh chỉ nhưng so với thánh chỉ còn khó làm trái hơn nhiều.

“Chiến Thanh là nhi tử của Dung phi, người bị trẫm trục xuất trong chi biến cung đình năm đó. Lúc đó do Sam nhi và mẫu thân trúng độc, trẫm nhất thời bi phẫn nên trục xuất tất cả những người có khả năng liên quan tới vụ án, lại không biết rằng Dung phi đã có thai. Là trẫm mắc nợ hắn. Hiện giờ hắn đã phạm sai lầm lớn, quốc pháp không thể tha, tử tội khó thoát. Từ giờ tới ngày hành hình, hắn chỉ có một tâm nguyện duy nhất là được một lần gặp mặt tiểu Thất.”

“Nương, nương sao vậy?” Lãng nhi thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, khó hiểu kéo vạt áo nàng.

Kỳ An cúi đầu, sờ sờ lên tóc hắn, “Nương đang nghĩ về tấm lòng cha mẹ.”

Lãng nhi c