
rên người nàng, tưởng thảo cũng thảo không trở về.
“Nàng thì sao? Có nhớ ta không?”
Hắn hỏi, muốn nghe nàng nói một lần nhớ hắn.
Mỗi lần nói yêu luôn là hắn, mà nàng nhưng không có đáp lại gì, làm cho hắn cảm thấy thật suy sụp. Tưởng hắn phong lưu hoa tâm hơn phân nửa đời, kết quả là lại thua trên người nữ nhân cố chấp này, thật sự là báo ứng nha!
“Phượng Thiên Ngân, đừng như vậy, ta có chuyện đứng đắn muốn nói với ngươi .”
Thương Nguyệt Phi Tử đẩy ra hắn, không cho chính mình bị nhu tình của hắn công phá mềm hoá, nàng không ngừng nói cho chính mình, lần này nhất định phải cùng hắn nói rõ ràng.
“Chuyện gì?”
Nhìn vẻ mặt đứng đắn của nàng, không cần suy nghĩ nhiều, Phượng Thiên Ngân cũng biết nàng muốn nói gì, trong lòng hắn dâng lên cỗ bất an, nhưng khuôn mặt anh tuấn vẫn biểu lộ sự tự tin, cố ý dùng thái độ ngả ngớn hỏi,
“Muốn nói yêu ta sao?”
“Đủ, không cần nói sang chuyện khác.”
Nàng sẽ không bị hắn đùa giỡn xoay vòng vòng nữa.
“Phượng Thiên Ngân, ta là nghiêm túc.”
Thấy mặt nàng bình tĩnh, Phượng Thiên Ngân cũng thu hồi tươi cười, mắt phượng liếc nàng, thanh âm trầm thấp.
“Ngươi cứ như vậy muốn hồi cung sao?”
“Ngươi biết ta không có khả năng vẫn ở trong này, ta sớm hay muộn đều phải trở về.”
Mà hắn thì sao? Có nguyện ý cùng nàng trở về hay không?
“Vì sao? Chỉ cần ngươi muốn, là có thể vẫn mãi ở trong này, chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau. Ngươi không muốn ở cùng ta sao?”
Hắn không hiểu, nàng cứ như vậy muốn rời xa hắn sao? Cái nhà ngục hoa mỹ đó có cái gì tốt? Lại có thể làm cho nàng nhớ mãi không quên, lúc nào cũng muốn trở về.
“Chúng ta có thể ở cùng nhau bao lâu?”
Nhìn hắn, Thương Nguyệt Phi Tử không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Muốn ta lấy thân phận gì ở với ngươi?”
“Có ý tứ gì?”
Phượng Thiên Ngân nhíu mày.
“Phượng Thiên Ngân, ngươi có nghĩ tới hay không, ta cứ như vậy bị ngươi bắt đến, ta có người thân của ta, trách nhiệm của ta, ta không có khả năng liều lĩnh ở trong sơn cốc với ngươi.”
“Nói đến cùng, ngươi vẫn là để ý thân phận công chúa của ngươi .”
Phượng Thiên Ngân lạnh lùng cười,
“Ngươi không thể vứt bỏ thân phận của ngươi theo ta có phải không?”
“Vậy còn ngươi? Ngươi có muốn buông tha cho cuộc sống tự do theo ta hồi cung?” Thương Nguyệt Phi Tử dương mâu nhìn hắn hỏi lại.
“Ngươi muốn ta làm phò mã?”
Này danh hiệu chính là trói buộc lớn với hắn, hắn không thể nhận.
“Ta lúc trước đã nói qua, ta đối với địa vị phò mã gia không có hứng thú.”
Tuy rằng sớm biết hắn sẽ trả lời thế, tai vẫn dễ dàng nghe, tâm vẫn là đau đớn không thôi.
Nhắm mắt lại, xóa đi lệ, nàng thấp giọng nói
“Phượng Thiên Ngân, không phải chuyện gì cũng là ta phải nhượng bộ.”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Biểu tình của nàng làm cho hắn bất an.
Thở sâu, Thương Nguyệt Phi Tử dương mâu nhìn hắn.
“Một là ngươi thả ta về cung, nếu không thì ngươi theo ta cùng nhau trở về, không có khác lựa chọn.”
“Ngươi đang ép ta?”
Hắn nheo lại mắt phượng, lửa giận vì lời của nàng mà dâng lên.
Hắn không thích bị trói buộc, lại càng không muốn bị uy hiếp, nhưng nàng hiện tại chính là đem mình ra uy hiếp hắn, nàng nghĩ hắn khuất phục sao?
“Ngươi luôn miệng nói yêu ta, nhưng là ta lại nhìn không thấy tình yêu của ngươi ở nơi nào!”
Hắn cũng biết, bất an này làm cho nàng mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở của nàng, Phượng Thiên Ngân trong lòng căng thẳng, rõ ràng rất tức giận, lại nhịn không được vì nàng đau lòng.
“Đáng chết, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!”
Hắn không dễ dàng tức giận, lần đầu tiên lại vì một nữ nhân mà giận dữ.
Chết tiệt, nữ nhân này vì sao không tin hắn? Tình yêu của hắn không đáng cho người tin tưởng sao?
“Thả ta đi!”
Đủ, nàng không nghĩ lại cùng hắn tiêu hao dần.
“Không có khả năng!”
Phượng Thiên Ngân cầm của nàng bả vai, lực đạo vì lửa giận mà không thể khống chế, làm cho nàng cảm thấy đau đớn.
“Ta vĩnh viễn không có khả năng thả ngươi đi!”
Từ lúc nhìn thấy nàng, hắn liền quyết định, nàng là của hắn, hắn không có khả năng buông tay!
“Ngươi tính vĩnh viễn đem ta khóa ở trong cốc sao?”
Bả vai đau đớn làm cho Thương Nguyệt Phi Tử ninh mi, nhưng đau đớn kia sao có thể so với nỗi đau trong lòng.
Hắn vẫn là không hiểu, không hiểu nàng muốn là cái gì.
“Đúng vậy, tất cả đều rõ ràng trong lời ta nói.”
Hắn cười đến âm trầm.
“Phượng Thiên Ngân! Ngươi ──”
“Không tốt, không tốt!”
Xa xa truyền đến thanh âm đánh gãy cãi vã của hai người.
Chỉ thấy Thủy Oa Nhi vội vàng vọt tới trước của phòng Phượng Thiên Ngân, không quản không khí có điều bất thuờng, lớn tiếng kêu lên:
“Đại quân Thương Nguyệt đang bao vây !”
Một đội quân ngay hàng thẳng lối vây quanh trụ cả tòa sơn cốc, ngồi cao cao trên ô mã tuấn tú, đúng là Thương Nguyệt Ngạo Vũ.
* tung bông* anh vũ muôn năm nha…..
Rất xa, hắn liền nhìn thấy bóng dáng Thương Nguyệt Phi Tử , đương nhiên cũng nhìn thấy nam tử đi theo bên cạnh nàng, liền nghĩ hắn chính là người đem Tử nhi trộm đi.
Gọn gàng xuống ngựa, hắn lẳng lặng chờ Thương Nguyệt Phi Tử đi đến.
“Nhị ca!”
Vừa thấy đến người thân, Thương Nguyệt Phi Tử nhịn không được đỏ