
y giờ… Mang
tôi đi đâu ? »
« Nhà cũ của chúng ta ! » Du Khâm thản nhiên nói ra cái đáp án kinh động trong đầu Mục An.
« …Nhà ? » Mục An hoàn toàn muốn ngất, mình là kẻ so với cầm thú cũng
không bằng sao? Đứa trẻ 18 tuổi, lại còn ở chung, Mục An khóc không ra
nước mắt, hóa đá tại chỗ.
Du Khâm nhìn bộ dáng sững sờ của cô thì cho rằng cô nhất thời không tiếp nhận được sự xuất hiện của mình, lại bình
tĩnh tung thêm quả bom : « Yên tâm! Sau khi anh trưởng thành chúng ta
mới ở chung, vì thế em không bị tính là dụ dỗ vị thành niên, không ai
truy cứu trách nhiệm hình sự với em đâu. »
Mục An giật giật khóe mắt, thế thì có gì khác đâu ? Trong mắt cô, trước 18 hay sau 18 vốn không
phải trọng điểm, trọng điểm là anh nhỏ tuổi hơn cô. Mục An nhìn trời,
quá khứ của mình đến tột cùng là có bao nhiêu điều chịu không nổi đây.
Hết chương 7
(1) Yến tước nan tri hồng hộc chí”- (chim Yến chim Sẻ không thể biết được
chí khí của chim Hồng hộc (kẻ tiểu nhân sao biết được chí lớn của người
anh hùng!)
Khi Du Khâm đưa Mục An tới một căn nhà nhỏ số 90, giây phút mở cửa Mục An cảm thấy rất hoảng sợ. Căn nhà có diện tích
nhỏ, lại ấm áp, bên trong bài trí theo phong cách điền viên, hẳn là làm
theo ý cô trước khi mất trí nhớ, rèm cửa sổ khăn trải bàn và những vật
trang trí bằng vải khác đều có màu sáng, thoạt nhìn không gian nho nhỏ
tràn đầy không khí ấm cúng.
Vừa vào phòng, Du Khâm liền theo thói
quen lấy ra một đôi dép lê hình con khỉ ngộ nghĩnh màu hồng nhạt đưa cho Mục An. Mục An nhìn đôi dép màu hồng đó thì do dự nhưng cũng đổi lại,
khi cô trợn mắt nhìn Du Khâm xỏ chân vào đôi dép cùng kiểu màu xanh thì
khóe miệng nhịn không được khẽ mỉm cười.
Mục An sờ soạng mặt bàn, rất sạch sẽ.
Du Khâm ở sau lưng nhìn thấy động tác của cô, lập tức giải thích : « Sau
khi về nước anh vẫn ở đây, có người giúp việc theo giờ tới quét tước. »
Mục An nhìn sô-pha và thảm trải sàn, dường như đều theo phong cách cô
thích, khi ngang qua phòng bếp cô ló đầu nhìn vào, bên trong có đủ các
đồ dùng và gia vị làm bếp.
Du Khâm dựa lên tường, nghiễm nhiên đảm
nhiệm vai trò một người hướng dẫn : « Chúng ta trước đây thường xuyên
nấu ăn ở nhà, một người xem sách dạy nấu ăn một người làm. »
Mục An
quay đầu lại nhìn anh, Du Khâm cười : « Em không biết nấu ăn, anh cũng
không, chúng ta làm xong đều đưa người kia thử trước, ai nấu không được
sẽ phải rửa bát. »
Mục An vừa lắng tai nghe anh nói vừa hình dung tình huống lúc ấy, nét mặt vô thức nhu hòa hơn.
Đi tới phòng ngủ, nhìn chiếc giường king-size kia Mục An không hiểu sao
cảm thấy mặt nóng lên, Cô ngượng ngùng chuyển tầm mắt. Nhìn thấy trên
tường là tấm ảnh chụp khổ lớn cô liền ngây ngẩn cả người, trong ảnh là
một người con trai và một người con gái vừa nhìn đã biết đó là cô và Du
Khâm.
Vấn đề là cử chỉ của cô đã khiến cô thẹn thùng: Mục An mặc một
chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, đứng dựa vào tường, hai mắt nhắm
nghiền đầu ngẩng lên, lông mi cong dài rũ xuống, mái tóc dài vén bên
tai. Du Khâm cũng mặc áo sơmi trắng một tay chống tường, cúi xuống thân
mật hôn lên môi cô. Ảnh chụp chỉ lấy được nửa người trên nhưng hiệu quả
lại rất bắt mắt, khiến Mục An lúc này cảm thấy hai người trong ảnh là
cặp đôi đẹp nhất.
Du Khâm không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô
cách đó không xa, hai tay của anh bỗng nhiên không báo trước vòng qua eo cô, từ sau dán sát vào cô. Nhiệt độ nóng hổi bên dưới lớp áo sơ mi của
anh bỗng truyền qua lớp vải vóc mỏng sang người Mục An. Mục An giật
mình, cơ thể hơi run sau đó lập tức giãy giụa: “Du Khâm, cậu làm gì
thế?”
Du Khâm đặt cằm lên đỉnh đầu cô, cất tiếng nói rầu rĩ: “Đừng
nhúc nhích, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi…Anh nhớ em!” Mỗi ngày đối
diện với cô, mỗi ngày nhìn thấy cô nhưng lại không thể ôm cô, cảm giác
đó thực sự mới gọi là dằn vặt.
Mục An cứng người, lưng bị anh dán vào tựa hồ cũng muốn bốc cháy, cô trầm giọng nói: “Du Khâm, tôi không còn
là Mục An trước đây. Buông tay!”
Tay Du Khâm đặt trên eo cô khựng lại rồi từ từ buông xuống: “Xin lỗi.”
Mục An nhìn Du Khâm buồn bã mà có chút không đành lòng, cô ra khỏi phòng
ngủ, tiến vào một gian phòng khác hình như là thư phòng. Mục An nghĩ,
thư phòng vẫn là tương đối an toàn.
Vào thư phòng, Mục An liền trợn tròn mắt, hai người kia đến tột cùng là thích phơi bày hạnh phúc đến độ nào?
Trên một mặt tường gắn những bức ảnh chiếm diện tích hơn nửa, gân xanh trên
trán Mục An bắt đầu giật giật, cô đến gần nhìn bức ảnh trên tường, nhân
vật chính vẫn là cô và Du Khâm.
Hình như phía dưới mỗi tấm đều có đề
ngày tháng, Mục An nhìn, là bút tích của cô: ngày 2 tháng 8 năm 2009,
trải suốt 2 năm. Mục An thấy trong hình, cô mặc một bộ đồng phục quân sự đứng dưới ánh nến hai mắt nhắm lại như đang cầu nguyện, bối cảnh hình
như là… thao trường của trường học trước đây?
Nhìn một tấm khác, nét
chữ hẳn là của Du Khâm, vì tiếng Trung viết rất khó coi: ‘ngày 20 tháng 5 năm 2009, 520, I love you forever, Ann!’ Trong hình là Du Khâm đang mỉm cười ôm Mục An dưới ánh chiều tà.
Còn rất nhiều