Polaroid
Trọn Đời Trọn Kiếp

Trọn Đời Trọn Kiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322524

Bình chọn: 9.5.00/10/252 lượt.

hể nhìn tới mặt hắn.

Trình Mục Dương dùng tay phải nâng thân thể của cô lên, nhìn chăm chú vào làn da phiếm hồng dưới ngón tay, hơi hé miệng ngậm lấy ngực cô, như là con mèo bắt được mồi, dùng đầu lưỡi và răng chậm rãi liếm mút.

“Gọi tên anh.”

“…”

“Bắc Bắc?” Tay kia của hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng cô.

Nam Bắc cúi đầu mà đáp lại, rên rỉ nhẹ nhàng, ý thức hỗn loạn.

Tay Trình Mục Dương âu yếm những nơi mẫn cảm trên người Nam Bắc, thậm chí lưu luyến ở phía trong đùi. Cô đè nén không được, ở dưới người hắn trằn trọc, cam chịu kêu tên hắn. Nam Bắc muốn nói, Trình Mục Dương, anh từ đầu đến đuôi đều là đồ khốn, nhưng cổ họng bị tắc lại, căn bản không nói nên lời.

Cô chưa bao giờ biết, thân thể hai người lại có thể hấp dẫn nhau đến như vậy.

Là trí mạng, thu hút lẫn nhau.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, đinh tai nhức óc. Như là điện thoại truy đuổi của Thẩm Gia Minh.

Cô mông lung suy nghĩ, nếu tên kia đầu óc không rõ ràng chạy tới đây, không chừng sẽ bị Trình Mục Dương một phát bắn trúng. Trình Mục Dương rốt cuộc ngẩng đầu lên, hôn môi cô, trên đầu lưỡi hắn có mùi vị mặn chát nhàn nhạt, hẳn là do mồ hôi trên người cô. Nam Bắc nhíu mi, bị hắn ngăn chặn nơi duy nhất có thể hấp thu dưỡng khí.

Không ngừng hôn môi, hắn cởi bỏ quần áo của Nam Bắc, dùng đầu gối mạnh mẽ tách hai chân đang gắt gao khép chặt của cô, cách lớp vải quần mềm mại mà cọ xát bên trong đùi của cô.

Cảm nhận được dị vật của hắn, Nam Bắc nhịn không được mà run rẩy, đồng thời trong nháy mắt cũng khiến cô lấy lại lý trí.

Nam Bắc đẩy mạnh hắn ra, bởi vì động tác rất bất ngờ nên cả hai người cùng ngã xuống thảm. Bàn tay Trình Mục Dương lót sau đầu Nam Bắc nhưng cô vẫn cảm nhận được sự chấn động mạnh.

Cô bị ngã có chút mông lung, chỉ biết nhìn ánh mắt của hắn.

“Ngã có đau không?” Là tiếng Trình Mục Dương đang hỏi.

Nam Bắc lắc đầu, ngực phập phồng thở mạnh, dưới ánh đèn đã thấy làn da đầy mồ hôi.

Không phải không muốn nói chuyện mà do thiếu dưỡng khí nên cô gần như hít thở không thông.

Kháng cự kịch liệt này, hắn không phải không biết.

“Được rồi, được rồi,” Trình Mục Dương ôm lấy Nam Bắc, nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng cô, thầm nói: “Em đang bệnh, là anh không đúng, anh hơi quá đáng. Chờ chuyện này kết thúc anh sẽ dẫn em trở về Moscow.”

Lần này không phải là câu hỏi, cũng không có ý muốn trưng cầu ý kiến.

Hắn chính là nói cho cô biết: Trình Mục Dương sẽ làm gì tiếp theo.

Đợi đến lúc Trình Mục Dương rời đi, Nam Bắc bước vào toilet, nhìn thấy trên người mình toàn là dấu vết hắn vừa lưu lại, thậm chí trên cánh tay cũng có hương vị của hắn. Cô nhìn gương đến bàng hoàng, không biết bản thân mình đang suy nghĩ cái gì.

Từ toilet đi ra, cả phòng đều hỗn loạn, trên giường quần áo tán loạn, tấm chăn mỏng cùng khăn trải giường đã nhăn nhúm, bởi vì vừa rồi hai người ngã xuống giường, mấy cái gối, thậm chí cả điện thoại cũng rơi trên thảm.

Người này, quả thật rất đáng sợ.

Đáng sợ nhất là, cô ở trước mặt hắn lại dễ dàng khuất phục.

Nam Bắc đi qua, nhặt điện thoại trên mặt đất lên, gọi một dãy số rất dài.

Sau mấy hồi chuông, cô nghe được tiếng của Nam Hoài: “Bắc Bắc?”

Cô ừ một tiếng.

“Em bệnh sao?” Nam Hoài hỏi cô.

“Ừ, buổi chiều cùng ông Thẩm xem hát, mặc không đủ ấm,” giọng mũi của cô quá nặng, nghe rất rõ ràng, “Em đại khái cũng biết được vì sao anh bỏ qua vụ làm ăn này.”

Nam Hoài nở nụ cười: “Nhớ rõ những lời anh nói với em không? Em gái của anh.”

Nam Bắc đương nhiên nhớ rõ.

Khi cô một lần nữa trở về Uyển Đinh, Nam Hoài từng nói, nơi này là quê cha đất tổ của cô. Từ nay, cô không cần phải trôi dạt khắp nơi, trốn tránh những cuộc ám sát bắn nhau, chỉ cần vui vẻ chọn một người mình thích, không cần giàu có, thậm chí là đấu đá lung tung, chỉ cần sống một cuộc sống đơn giản, không phải lo lắng về điều gì.

“Chúng ta luôn hợp tác với quân nổi dậy của Myanmar, mà CIA nhiều năm qua luôn xúi giục các tổ chức phi chính phủ ở Đông Nam Á cùng Trung Đông,” Nam Bắc chậm rãi nhớ lại vài chuyện, “CIA đối với Iran, Guatemala cùng Chile lật đổ chính quyền, đủ làm cho bọn họ có tự tin, có thể lặp lại điều đó với Myanmar. Cho nên, anh trai, sự hợp tác của chúng ta với CIA chưa chấm dứt đúng không? Cho nên anh mới không muốn tham dự vụ làm ăn trên du thuyền lần này.”

“Sự việc không có phức tạp như vậy,” Nam Hoài không phản bác cũng không tán thành, “Chúng ta sẽ không làm bạn với bất cứ ai, lại càng không có kẻ thù cố định. Nhưng mà, nếu có khả năng, trong mười năm tới, anh hy vọng CIA không phải là kẻ thù của chúng ta.”

“Em biết.” Cô thấp giọng nói.

Đây cũng là nguyên nhân mà bốn năm trước khi từ Bỉ trở về, cô không bước chân ra khỏi phạm vi thế lực của gia tộc.

Khi đó, Nam Hoài cùng CIA hợp tác tẩy trừ các tổ chức phi chính phủ ở khu Tam Giác Vàng [2'>. Hai bên hợp tác rất thân thiết khăng khít, nhưng không ai biết có bao nhiêu thế lực rình mò sau lưng mình, bao gồm cả đồng minh CIA, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành kẻ thù.

Mà cô, chính là uy hiếp duy nhất của Nam Hoài.

Cho nên, Nam Bắc chấp nhận sự hạn chế này, tận lực hoạt động trong phạm vi khống chế