
nh cũng rất nghiêm ngặt.
Người ra vào khách sạn từ hai tuần trước khi diễn đàn bắt đầu đã được xác nhận số người và thân phận.
Chỉ có 96 người, 26 người phụ nữ và 70 người đàn ông.
Trong nhóm người của Trình Mục Dương, chỉ có hắn và Kyle là ở trong khách sạn, họ bề ngoài là khách quý do Saudi Aramco mời đến. Mà Nam Bắc và Ba Đông Cáp cũng không dự liệu đến phải tham gia hội nghị kinh tế chính thức như vậy, vào ngày cuối cùng, từ Ao Sema họ nhận được thư mời đặc biệt của vương thất, trở thành hai công chức mới thêm vào.
Bốn cổng kiểm tra an ninh, hành trình mười ngày, tất cả đều bắt đầu tại khách sạn và cũng sẽ chấm dứt ở đây.
Sau khi bọn họ đi vào, buổi tối cùng ngày có được thời gian biểu.
Đều là gặp mặt trao đổi học thuật.
“Cám ơn.”
Nam Bắc nhận lấy tách trà Trung Quốc từ người phục vụ, nhìn thấy hai mươi mấy người phụ nữ trong phòng nghỉ ngơi. Đại đa số người ở đây không phải là tín đồ Hồi giáo, nhưng 80% số người trong bọn họ đều rất tôn trọng truyền thống của quốc gia này, ai cũng mặc áo choàng đen với khăn che mặt, chỉ có vài người mặc áo sơmi quần dài, cả khuôn mặt đều lộ ra.
Nơi này là hội trường dành cho phụ nữ, đàn ông không được phép tiến vào, cho nên người không nhiều lắm cũng an nhàn nhiều hơn. Sau khi bắt đầu, bọn họ có thể thông qua màn hình nằm ngay ngắn trên mặt tường mà xem trực tiếp địa điểm tổ chức buổi gặp mặt trao đổi.
Nam Bắc nhìn lướt qua người phụ nữ bên cạnh, phần lớn thời gian họ đều im lặng, thỉnh thoảng thấp giọng dùng tiếng Anh thông dụng nói chuyện với nhau. Nội dung không ngoài đề tài trường đại học King sắp được hoàn thành ở Ả Rập Saudi.
Dựa theo ý kiến của Trình Mục Dương, bọn họ muốn tìm được nhà khoa học kia, người đó nhất định ở trong này. Bốn nhóm người Moscow đã sớm ở trong phạm vi hoạt động của CIA, bọn họ không có khả năng rời khỏi bằng con đường bình thường.
Vì vậy, CIA cần phải để nhà khoa học nữ xen lẫn trong nhóm người này.
Bởi vì sau khi kết thúc hội nghị, tất cả khách quý sẽ được đưa đến sân bay Riyadh, theo máy bay chuyên dụng của vương thất mà rời khỏi.
Lịch trình rất chặt chẽ, hiện nay mục tiêu duy nhất của Trình Mục Dương là đưa “người kia” rời khỏi an toàn.
Cả đêm Nam Bắc đều ghi nhớ rõ ràng ánh mắt của từng người phụ nữ trong đầu, ai cũng có điểm khác biệt và đặc trưng riêng. Nhóm người Trình Mục Dương chỉ có thời gian mười ngày tìm ra nhà khoa học này. Đợi đến lúc kết thúc, cô nhìn màn hình trực tiếp tại hội trường, nhìn thấy rõ ràng bên trong Trình Mục Dương đang cùng vài người trò chuyện vui vẻ, dường như họ đang nói chuyện gì đó rất thú vị.
Hắn ở trong màn ảnh mặc một bộ âu phục màu đen đơn giản, áo sơmi màu xám nhạt cùng nơ. Mấy người đàn ông bên cạnh mặc áo choàng màu trắng truyền thống của Trung Đông dễ dàng làm người khác chú ý.
Nam Bắc nhìn hắn trong chốc lát, cô không biết khi nào hắn sẽ kết thúc cuộc nói chuyện này cho nên quyết định trở về phòng trước.
Cô cùng mấy người phụ nữ mặc áo choàng đen đang đợi thang máy dành riêng cho phụ nữ, điều vô cùng trùng hợp chính là, sau khi cô đến khách sạn được một tuần hôm nay rốt cuộc gặp được Chu Sinh Thần. Anh ta đang nói chuyện với một vị giáo sư lớn tuổi ở bên cạnh, họ cũng dùng tiếng Anh thông thường, chỉ thỉnh thoảng nói ra vài tiếng Tây Ban Nha.
“Thần,” người giáo sư lớn tuổi vỗ bờ vai anh ta nói, “Đại học King này là do hoàng thất đầu tư, kế hoạch thứ nhất trong giai đoạn đầu là bỏ vốn 100 triệu Mỹ kim làm ngân sách nghiên cứu khoa học, rất hấp dẫn, có phải không?”
Chu Sinh Thần ừ một tiếng, trả lời với giọng điệu vừa phải: “Mục tiêu của Ả Rập Saudi rất rõ ràng, họ muốn trở thành Massachusetts ở Trung Đông.”
“Cho nên, bọn họ muốn mời cậu sau khi tốt nghiệp thì ở lại nơi này giảng dạy.”
Anh ta lắc đầu: “Tôi không thích khí hậu ở đây.”
Chu Sinh Thần nói xong dường như liếc nhìn những người phụ nữ mặc áo choàng đen che mặt.
Nam Bắc chỉ nghe họ nói đến đây rồi bước vào thang máy.
Trong thang máy dành cho phụ nữ, một nhóm người rời đi, cô nhìn con số đang nhảy rồi nhanh chóng đến tầng trệt của mình. Khi cửa mở ra, dĩ nhiên là Chu Sinh Thần đang tươi cười đứng ở cửa. Anh ta nhìn ánh mắt của cô, hiển nhiên đã xuyên thấu qua khăn che mặt mà nhận ra cô. Nam Bắc đi tới, câu đầu tiên của anh ta là: “Em trai tôi vẫn rất nhớ cô, sau khi du thuyền bị nổ tung, nó tìm không thấy cô mà khóc cả một đêm.”
Nam Bắc ừ, cười rộ lên: “Tôi cũng nhớ cậu bé rất nhiều.”
Người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt trông bình thường, nhưng bởi vì không có thái độ tự cao của người trí thức cho nên để lại ấn tượng tốt với cô. Tuy rằng chỉ gặp mặt một lần, với lại giao thiệp của họ cũng không xem như là bạn bè.
Chu Sinh Thần chỉ vào đôi mắt của mình, nói: “Nơi này của cô phân biệt dễ dàng.”
Nam Bắc giật mình.
Anh ta còn nói: “Tôi rất tò mò, lần này cô đến đây là vì cái gì?”
Nam Bắc ngạc nhiên, anh ta lại có thể hỏi trực tiếp như vậy.
Chẳng qua giống như loại diễn đàn học thuật này, sự xuất hiện của cô thực sự không phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nam Bắc do dự trong phút chốc, cô phải trả lời đến mứ