
trong mấy ngày này. Lịch trình vô cùng bận rộn, cô cũng giả câm giả điếc.
Bùi Hoan có thể nhẫn nhịn nhưng chị Kính không nhịn nổi. Buổi sáng, Bùi Hoan phải đi quay quảng cáo, chị Kính lái xe đưa cô tới công ty trước.
Hai người vào phòng hội nghị, chị Kính châm điếu thuốc nhưng không lên tiếng.
Trạng thái tinh thần của Bùi Hoan chẳng ra sao. Không biết có phải do tối qua ngủ muộn, hôm nay cô lờ đà lờ đờ, trang điểm cũng qua loa.
Bắt gặp bộ dạng này của cô, chị Kính hết cả tức giận, bỗng hỏi một câu không đầu không cuối: “Cậu ta ở ngoài suốt không về nhà à?”.
“Ai cơ?” Ở giây tiếp theo, Bùi Hoan mới ý thức được chị đang hỏi đến Tưởng Duy Thành. Cô lắc đầu: “Anh ấy không thể giúp em. Có người muốn bôi nhọ, giẫm chết em, em cũng hết cách”.
Chị Kính lạnh mặt. Xem ra thông tin Tưởng Duy Thành gần đây đặc biệt say mê con bé Alice là thật.
“Chắc cô cũng biết, vụ của Thịnh Linh khiến lãnh đạo cấp cao của công ty cô ta vô cùng bực tức. Tuy không phải do chúng ta làm, nhưng cô nên hiểu, người ngoài nhìn vào, chính là RS chúng ta gây ra, chúng ta cố ý lật đổ nó. Con bé đó được nhiều người lăng xê, bây giờ đột nhiên bị kéo xuống bùn, đằng sau là bao nhiêu tiền của và thể diện của nhiều người. Bây giờ cô như vậy, anh chàng nhà cô lại không tỏ thái độ. Hơn nữa…”, chị Kính vân vê điều thuốc, gõ xuống mặt bàn: “Cô có thân thế gì đáng để công ty bảo vệ? Chồng cô không hòa hợp với cô, danh phận cũng chẳng có. Ông chủ Phong giúp cô, nhưng bây giờ chuyện này thành đề tài soi mói, trong khi chúng ta không thể công khai ra bên ngoài”.
Không biết đang nghĩ đến điều gì, Bùi Hoan nhìn chằm chằm vào chậu hoa cảnh trên bàn. Chị Kính nói một thôi một hồi, cuối cùng cô cũng đáp lời: “Em hiểu, cái nghề này cần dựa vào các mối quan hệ. Vì vậy nhiều năm qua, em mới không muốn xuất đầu lộ diện”.
“Sáng nay lãnh đạo muốn tìm cô nhưng tôi ngăn lại. Thật ra, tin tức lan truyền trong thời gian gần đây là do công ty quản lý cũ của Thịnh Linh không nuốt trôi cục tức nên mới muốn giẫm chết cô. Người ta bỏ bao nhiêu tiền để lăng xê con bé đó, giờ chẳng làm ăn được gì, đương nhiên bọn họ cũng không thể để RS chúng ta sống dễ chịu.”
Chị Kính càng nói càng hăng. Phòng hội nghị không mở cửa sổ, khói thuốc lá mù mịt. Bùi Hoan cảm thấy khó thở. Mấy ngày qua tâm trạng của cô thấp thỏm không yên, trong đầu toàn là hình ảnh về bức hình kia của Bùi Hi và lời uy hiếp của Hoa Thiệu Đình.
Cô chẳng có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến thanh danh. Ban đầu, cô hoàn toàn vô tâm vô tư khi gia nhập làng giải trí. Sau đó là vì bệnh của Sênh Sênh, cô cần một công việc kiếm được nhiều tiền mà thôi. Bây giờ, cô phải tìm cho ra Bùi Hi. Không biết Kính Lan Hội giấu chị gái cô ở nơi nào. Sáu năm trôi qua, một người sống sờ sờ sao có thể biệt tăm biệt tích?
Bùi Hi nhất định xảy ra chuyện, nhưng chị ấy vẫn còn sống. Như vậy mới đáng sợ, Bùi Hoan không biết sau khi cô trốn khỏi Lan Phường, chị gái mang vạ gì. Mỗi lẫn nhìn tấm ảnh, Bùi Hoan cảm thấy bản thân sắp suy sụp đến nơi.
“Bùi Hoan, cô có nghe tôi nói không đấy?” chị Kính sốt ruột, cầm bao thuốc lá ném vào người cô. Bùi Hoan giật mình: “Chị đừng nói nữa, em biết cả rồi”.
“Cô đúng là đồ không có đầu óc. Cô thử nhìn người khác xem, ai mà chẳng là đàn bà, sao người ta lấy chồng tốt hơn cô? Phụ nữ đã lội bùn thì đừng có ra vẻ làm thánh nữ.” Chị Kính nghiến răng: “Tôi nói cho cô biết, cô mà không nghĩ cách bảo chồng cô đứng ra dẹp yên vụ Thịnh Linh, thanh danh của cô sẽ mất sạch. Cô không biết mấy tin lá cải đó buồn nôn đến mức nào hay sao? Đến nước này cô còn bày ra vẻ thanh cao với Tưởng Duy Thành làm gì?”.
Chị Kính thuận tay kéo đống báo lại gần. Đầu óc Bùi Hoan vô cùng hỗn loạn, cô không nhìn được, đẩy đống báo xuống đất: “Em đã nói rồi, anh ấy sẽ không quan tâm đến em nữa”.
Chị Kính không ngờ Bùi Hoan lại hùng hổ như vậy. Chị nổi giận chỉ tay vào mặt cô: “Được được, cô giỏi lắm. Tôi chỉ muốn tốt cho cô, vậy mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ thật lòng. Người bên anh Phong là thế nào? Sự việc này mà làm lớn, bị cuốn vào vụ rửa tiền là chúng ta sẽ rất phiền phức”.
Bùi Hoan nhắm mắt, một lúc sau mới khôi phục lại tâm trạng. Bởi vì không thể giải thích rõ ràng nên cô quay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Chị Kính trừng mắt, dõi theo bóng cô: “Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, giết người không thấy máu. Đám lang sói hổ báo ở ngoài kia đang chờ ăn thịt cô đấy”.
Bùi Hoan dừng bước. Bên ngoài là bức tường kính, phòng hội nghị của công ty ở tầng mười tám, bây giờ là buổi sáng sớm, mọi người còn chưa đến, cả khu văn phòng rộng lớn tràn ngập ánh ban mai.
Bùi Hoan đột nhiên cảm thấy không mở nổi mắt.
Cô không thể đi tiếp, cũng không thể quay đầu. Đã nhiều năm, cô không thể dừng bước, hồi tưởng hay lùi lại phía sau.
Miệng lưỡi con người thật đáng sợ, cô đã không còn chỗ nào để trốn tránh.
Thấy Bùi Hoan đứng ngây ra ở đó, sống mũi chị Kính đột nhiên cay cay. Chị liền chạy đến nắm tay cô. Dù sao bọn họ vẫn phải làm việc, chị Kính định mở miệng nhưng với tính cách của chị, thật sự không thích hợp nói mấy câu ngọt ngào an ủi n