Insane
Trọn Kiếp Yêu

Trọn Kiếp Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324243

Bình chọn: 7.00/10/424 lượt.

t giả giả. Anh vừa nói vừa mỉm cười, nhưng rõ ràng không phải nói đùa.

Bùi Hoan lặng thinh, Hoa Thiệu Đình cầm găng tay gõ nhẹ lên đầu gối. Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng.

Đèn xanh bật sáng, ô tô tiếp tục chuyển bánh.

Nghe câu vừa rồi của Hoa Thiệu Đình, Trần Phong như ngồi trên đống lửa. Anh ta âm thầm liếc qua gương chiếu hậu, quan sát người ở hàng ghế sau.

Hoa Thiệu Đình cũng vừa vặn nhướng mày nên chạm phải ánh mắt của Trần Phong.

Rõ ràng đối phương sắp bị hỏng một mắt, nhưng tại một khoảnh khắc, đôi mắt của anh khiến Trần Phong sợ đến mức trống ngực đập thình thịch, suýt nữa ngồi không vững. Anh ta liền cúi đầu, không dám liếc ngang liếc dọc.

Khi bọn họ đến quán cafe, chị Kính vẫn chưa tới nơi. Bùi Hoan đeo kính râm, trùm khăn kín mặt. Hoa Thiệu Đình cùng cô đi vào quán. Trần Phong định đi tìm giám đốc để đuổi hết khách đi chỗ khác nhưng bị anh ngăn lại: “Chú ra ngoài đợi đi, hôm nay không cần làm vậy”.

Hoa Thiệu Đình gọi một cốc trà. Thấy Bùi Hoan vào phòng vẫn không tháo kính râm, anh cười nói: “Tôi quên mất em là người nổi tiếng. Nếu bị chụp trộm, liệu tôi có được coi là nhân vật nam chính của scandal không?”.

Bùi Hoan cười, quan sát anh từ đầu đến chân, kiểu gì cũng thấy người đàn ông này gần đây rất nhàn rỗi: “Anh đừng đùa nữa. Anh mà bị chụp chắc báo chí cũng chẳng in nổi, phóng viên sẽ bị Trần Phong xử lý ấy chứ”.

Hoa Thiệu Đình kéo tay Bùi Hoan định ôm cô nhưng bị cô đẩy ra: “Em mất tích lâu như vậy, phim truyền hình đã quay xong không biết bao giờ mới phát sóng, chắc bên ngoài loạn cả lên, đủ mọi điều thêu dệt suy đoán”. Cô rót trà cho anh: “Anh cứ ngồi đây, em đi nhà vệ sinh một lát”.

Hoa Thiệu Đình buông tay, cầm cuốn tạp chí trên sofa lên xem.

Chị Kính bị kẹt xe nửa tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới đến được điểm hẹn. Kết quả, khi đi thẳng vào phòng VIP mà Bùi Hoan nhắn tin, chị chỉ thấy một người đàn ông ngồi trong phòng.

Chị Kính cảm thấy hơi kỳ lạ, buột miệng hỏi: “Này, có phải anh vào nhầm phòng không đấy?”.

Người đàn ông nhướng mày nhìn chị, cất giọng từ tốn: “Chị là quản lý của Bùi Hoan?”.

Bây giờ chị Kính mới chợt nhớ ra, người đàn ông này từng xuất hiện ở phim trường hôm xảy ra xung đột với Thịnh Linh. Chị “ờ” một tiếng, ngượng ngập giải thích: “Con bé chết tiệt không nói với tôi có người đi cùng, thật ngại quá”.

Hoa Thiệu Đình chẳng thèm để ý đến đối phương, tiếp tục lật giở cuốn tạp chí trên tay.

Chị Kính lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm, loại người nào chưa từng gặp qua. Chị rút một điếu thuốc rồi châm lửa. Hành động khiến người đàn ông ở phía đối diện hơi chau mày. Anh lại nhướng mày liếc chị một cái, ánh mắt dừng ở điếu thuốc, nhưng cuối cùng anh không lên tiếng.

Chị Kính âm thầm dò xét người đàn ông này. Anh chỉ mặc áo sơ mi màu xám nhạt và áo khoác đơn giản, tựa lưng vào thành ghế, bộ dạng có vẻ lười nhác. Anh không để ý đến người khác, làm chị thật sự không thoải mái.

Chị Kính không biết lai lịch của đối phương. Anh dù ngồi im lặng nhưng vẫn tỏa ra khí chất bức người khiến chị Kính có chút hốt hoảng trong lòng. Để che giấu, chị cố ý tìm đề tài nói chuyện: “Anh là người nhà… của Bùi Hoan à? Phải xưng hô với anh thế nào?”.

Hoa Thiệu Đình vừa giở tờ báo vừa nói: “Hoa”.

Câu trả lời hết sức ngắn gọn, chỉ một từ giải quyết mọi thắc mắc của chị Kính. Chị bực bội trong lòng, cảm thấy bản thân đúng là “mặt nóng áp mông lạnh”. Chị nhả khói thuốc lá để tìm lại sự tự tin, không tiếp tục mở miệng.

Lúc này, Hoa Thiệu Đình dường như nhớ ra trong phòng vừa xuất hiện một người, anh ngước mắt nhìn chị: “Bùi Bùi đi theo chị từ lúc vào nghề đến nay?”. Khi mở miệng hỏi, anh vẫn không thay đổi tư thế tựa hồ từ trên cao nhìn xuống, không có ý đối thoại bình đẳng với chị.

Chị Kính ghét bầu không khí này. Đây là lần đầu tiên trong đời chị rơi vào hoàn cảnh ngượng ngập, bị động từ đầu đến cuối. Bị người đàn ông kia nhìn chằm chằm, chị chỉ có thể đáp: “Đúng vậy”.

Trong lúc chị kính mặt mày ủ dột hít từng hơi thuốc lá, Bùi Hoan cuối cùng cũng quay về phòng. Chị Kính xúc động ôm chầm lấy cô, bầu không khí dịu đi đôi chút. Nào ngờ Bùi Hoan chau mày nhìn điếu thuốc trên tay chị, rồi kêu “a” một tiếng.

Chị Kính giật mình: “Cô sao thế?”.

“Chị mau tắt thuốc lá đi.”

“Hừ, cô mất tích bao lâu, tôi còn chưa hỏi cô đi đâu, cô lại quản tôi cơ đấy?” Chị Kính cằn nhằn, còn chưa kịp nói hết câu, Bùi Hoan đã giật điếu thuốc trên tay chị dụi tắt.

Sau đó, cô chỉ vào ngực mình, nói nhỏ: “Sức khỏe của anh ấy không tốt, không thể ngửi mùi thuốc lá”.

Người đàn ông ở đằng sau rót trà, lịch sự gật đầu với chị Kính. Không hiểu tại sao, chị liền bỏ cả hộp thuốc và bật lửa vào túi xách.

Hoa Thiệu Đình lắc đầu: “Không sao, hai chị em cứ nói chuyện đi”.

Chị Kính đột nhiên có cảm giác… được ân chuẩn bình thân.

Bùi Hoan nói với chị Kính về chuyện cô rút khỏi làng giải trí, kể từ bây giờ dừng mọi công việc. Liên quan đến vấn đề bồi thường vi phạm hợp đồng, cô sẽ bảo công ty trực tiếp liên hệ với ông chủ Phong, anh ta sẽ giải quyết.

Chị Kính chẳng còn gì để nói, ngập ngừng hồi lâu mới hỏi: “Cô v