
à ông chủ Phong có quan hệ gì vậy?”.
Bùi Hoan cười: “Là người có thể dựa dẫm, tương đối đáng tin cậy, chị không cần lo lắng”.
Chị Kính cố níu kéo Bùi Hoan. Tuy chị biết cô chẳng có chí tiến thủ, lại không thích quan hệ với người trong ngành giải trí, nhưng dù sao cả hai cũng thân thiết như chị em ruột bao năm qua. Bây giờ Bùi Hoan kiên quyết từ bỏ, trong lòng chị không khỏi hụt hẫng.
Bùi Hoan nói: “Chỉ là không cộng tác nữa, đâu phải chẳng bao giờ gặp nhau? Chị cứ gọi điện thoại là em có mặt ngay”.
“Cô và Tưởng thiếu…”
“Em và anh ấy ly hôn rồi. Chuyện của bọn em chỉ mình chị biết, không công khai nên sau này chị cũng đừng nhắc tới.” Bùi Hoan cầm tay chị Kính: “Bọn em sớm muộn cũng đến bước này. Em và anh ấy chia tay trong hòa bình, chị đừng lo. Thời gian qua em bị ốm nên về nhà dưỡng bệnh”.
Trên tay Bùi Hoan có một vết sẹo đáng sợ. Chị Kính đã chú ý từ đầu nhưng không dám hỏi. Bây giờ, chị mới chỉ vào vết sẹo: “Tay cô…”.
Chị chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét thất thanh và tiếng thủy tinh vỡ, tiếp theo là mấy tiếng súng nổ. Quán cafe trở nên hỗn loạn trong giây lát.
Chị Kính đứng bật dậy: “Trời ạ, đừng nói với tôi bên ngoài đang quay phim đấy nhé”.
Sự việc đến bất thình lình, Bùi Hoan không hiểu xảy ra chuyện gì nên quay sang Hoa Thiệu Đình. Anh lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, mắt vẫn dán vào cuốn tạp chí trên tay.
“Hai người cứ ngồi xuống đã.” Anh bình thản mở miệng.
Bùi Hoan quả nhiên ngồi yên bất động. Tiếng la hét của đám đông bên ngoài càng rõ ràng. Chị Kính tái mặt, giục bọn họ: “Này, chúng ta mau đi thôi”.
Hoa Thiệu Đình ngẩng đầu nhìn chị. Anh tựa hồ dùng toàn bộ sự nhẫn nại, nói với chị: “Chị cứ ngồi ở đây, đừng đi ra ngoài vội. Chị ra ngoài liệu có giải quyết được vấn đề gì không?”.
Chị Kính ngẩn người, nghiến răng ngồi xuống.
Bùi Hoan dường như không sợ hãi. Cô chọc chọc đầu ngón tay vào người anh, hỏi nhỏ: “Anh có biết là ai không?”.
Hoa Thiệu Đình cười: “Tôi không biết. Tuy nhiên, cũng chỉ có vài người biết tôi có mặt ở đây ngày hôm nay”.
Bùi Hoan dõi mắt về phía cửa ra vào, nhắc nhở anh: “Bên ngoài chỉ có A Phong và hai thuộc hạ thôi đấy”.
Hoa Thiệu Đình “ừ” một tiếng rồi đột nhiên đứng dậy: “Hai năm nay tôi để bọn họ quá nhàn rỗi, đi ra ngoài cũng không được yên thân… Hai chị em đừng động đậy”.
Đối diện cửa ra vào là chiếc bàn, sofa nằm bên trái còn bên phải là bàn uống nước.
Hoa Thiệu Đình đi tới khóa trái cửa. Anh vừa thu tay về, cửa gỗ bất thình lình bị trúng mấy phát đạn, thủng lỗ chỗ. May mà Bùi Hoan và chị Kính đã tránh sang hai bên nên không sao.
Đôi chân chị Kính mềm nhũn. Ngoài những cảnh quay trong phim điện ảnh, làm gì có ai tận mắt chứng kiến cảnh tượng súng đạn này. Chị trượt cả người xuống đất. Bùi Hoan ra hiệu chị đừng lên tiếng, còn cô nghiến răng đứng dậy, rón rén đi đến bên cửa ra vào, áp người vào bờ tường.
Cô và Hoa Thiệu Đình đứng ở hai bên trái và phải. Ở giữa là cánh cửa gỗ đã bị bắn nham nhở.
Người bên ngoài không rõ tình hình trong phòng nên nhất thời không dám manh động. Hoa Thiệu Đình làm động tác “suỵt” với Bùi Hoan, đồng thời cầm tay nắm cửa. Bùi Hoan lập tức ra hiệu chị Kính nấp xuống dưới gầm bàn. Chị Kính đờ đẫn làm theo.
Hoa Thiệu Đình gần như đồng thời kéo mạnh cánh cửa, đẩy về một bên. Cánh cửa vừa vặn che Bùi Hoan ở đằng sau. Một họng súng đen ngòm chĩa vào phòng, đối phương bắn mấy phát theo phản xạ. Hoa Thiệu Đình nhanh như tia chớp túm lấy cổ tay đối phương vặn ngược.
Cùng với tiếng súng hỗn loạn là tiếng kêu thất thanh của chị Kính. Nửa phút sau, căn phòng trở nên yên tĩnh, tất cả đã chấm dứt.
Tim Bùi Hoan đập thình thịch trong lồng ngực. Khi không còn tiếng động, cô mới đẩy cánh cửa ra vào. Hoa Thiệu Đình đang tựa vào bờ tường, vẩy máu trên tay. Cô liền lao đến bên anh.
Mặt đất xuất hiện một người đàn ông xa lạ. Cánh tay của hắn bị bẻ thành góc độ đáng sợ, đầu súng chĩa vào ngực hắn. Hắn hơi co giật, sau đó nằm im bất động.
Hoa Thiệu Đình ho một tiếng, lắc đầu: “Không phải máu của tôi, tôi không sao”.
Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm, quay đi đỡ chị Kính. Chị Kính đang đờ đẫn ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm người anh ta, chị mới có phản ứng, lại la hét thảm thiết.
Hoa Thiệu Đình đau đầu khi nghe thấy tiếng kêu của chị Kính. Anh lạnh mặt nhìn chị, khiến chị im bặt ngay tức thì.
Vừa rồi, Bùi Hoan đứng sau cánh cửa, còn chị Kính ở dưới gầm bàn nên tận mắt chứng kiến Hoa Thiệu Đình bẻ gãy cánh tay đối phương ra sao, thúc ngược khẩu súng bắn hắn như thế nào.
Tiếng xương gãy dường như vẫn còn vang lên bên tai chị. Trong khi từ đầu đến cuối, ánh mắt anh toàn là vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét, tựa hồ đối phương không phải con người.
Chị Kính càng nghĩ càng sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Bùi Hoan vừa dìu chị đứng dậy vừa mở miệng an ủi: “Chị Kính, chị nhìn em đi. Được rồi, không sao rồi… Chị hãy bình tĩnh một chút”. Sau đó, cô cất cao giọng: “A Phong!”.
Trần Phong vội vàng chạy vào, trên vai dính đầy máu. Anh ta đi tới đỡ Hoa Thiệu Đình.
Hoa Thiệu Đình hất tay anh ta, rút tờ giấy ăn ở trên bàn lau vết máu, đồn