Insane
Trọng Tử

Trọng Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326524

Bình chọn: 10.00/10/652 lượt.

i mình.

"Có chuyện gì cần bẩm báo?"

"Xin hỏi hoàng hậu, không biết hoàng hậu còn nhớ lúc trước đã từng nói gì với Mộng Cơ không?"

"Nói gì?"

"Hoàng hậu rõ ràng biết rồi mà còn cố hỏi." Mộng Cơ cười lạnh.

"Ta đã nói rồi, y là của ngươi, nhưng điều kiện đầu tiên là y phải thích ngươi, " Trọng Tử chậm rãi nói, "Hiện tại, y mới là Thánh quân của ma cung, y muốn tới đâu thì tới, chẳng lẽ ta dám đuổi y đi hay sao?

Mộng Cơ tức giận bước lên phía trước hai bước, hai bàn tay nắm chặt lại, cố gắng kìm nén nói: "Hoàng hậu đừng quá phận!"

"Y là phu quân của ta, đường đường là kẻ đứng đầu Ma giới, đương nhiên y thích ai thì sẽ tìm đến người đó," Trọng Tử mỉm cười, giọng nói vẫn đạm mạc như nước, "Ta tặng y cho ngươi lâu rồi còn gì, cũng chưa từng so đo gì với ngươi, bây giờ y không có hứng thú với ngươi thì ngươi quay ngược lại oán hờn ta, hay là ngươi cũng hồ đồ rồi, muốn phạm thượng hay sao?"

Nụ cười trên môi nàng tươi tắn, cực kỳ xinh đẹp nhưng cũng lạnh lẽo cực cùng, khiến cho Mộng Cơ phải rùng mình, không dám mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Trọng Tử nhắm mắt lại không màng để ý tới nữa, đưa tay lên ý bảo Mộng Cơ lui ra ngoài.

"Hoàng hậu thật là uy phong." Phía trước giường truyền đến giọng nói của Vong Nguyệt.

"Ta đã khiến cho sủng cơ của ngươi bị hoảng sợ, thế nào, cảm thấy đau lòng sao?" Trọng Tử chui vào trong lòng Vong Nguyệt, tùy ý đưa tay xốc cái mũ áo choàng của y lên, giọng nói mềm mại như một dải lụa mỏng óng mượt, "Chỉ có người xấu mới không dám cho người khác nhìn vào mắt của mình."

Vong Nguyệt dễ dàng khống chế bàn tay của nàng, "Ta là người tốt, dù vậy cũng không muốn người khác nhìn vào mắt của ta."

Có cái cằm hoàn mỹ không chút tỳ vết như thế này, có thể kết luận khuôn mặt này cũng không xấu, chỉ nhợ nhạt quá mức, ngay cả môi cũng không có lấy một chút sắc hồng, tựa như một người quanh năm bị nhốt trong hầm kín, không được tiếp xúc với ánh mặt trời. Đôi môi mỏng manh ngầm chứa sự uy nghiêm, mỗi khi làn môi của y gợn lên bên khóe miệng lại mang theo mấy phần tà khí và ngạo mạn, hơn nữa cả người y lúc nào cũng tản ra hơi thở âm trầm lạnh lẽo, khiến cho người ta có cảm giác bị áp chế.

Ánh mắt được giấu ở bên dưới cái mũ áo choàng kia tựa như bóng ma xuyên thấu qua tất cả nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn thấy hết thảy mọi thứ ở bên ngoài.

Trọng Tử cầm bàn tay tái nhợt đang nắm chặt tay mình hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Phu quân của nàng." Vong Nguyệt ôm nàng ngồi xuống giường.

Trọng Tử ngước mắt nhìn y, "Có phu quân nào giống như ngươi không?"

"Vậy có thê tử nào giống như nàng không?"

"Nếu Thánh quân cảm thấy cô quạnh, có thể đi tìm sủng cơ của ngươi, hoặc là để ta tuyển thêm cho ngươi vài sủng phi dung nhan mỹ miều, giống như hoàng đế ở nhân gian vậy đó."

Vong Nguyệt dùng tấm áo choàng màu đen quấn quanh người nàng, tay vuốt một lọn tóc dài bóng mượt của nàng, cầm lên, "Sao không đem chính nàng hiến cho ta?"

"Cơ thể ta chỉ là một thanh kiếm, nếu ngươi không thấy ngại thì chúng ta cũng có thể thân thiết một chút."

"E là ta không có hứng thú đó."

Trọng Tử nhìn hắn, "Bây giờ ta vẫn không đánh thắng được ngươi sao?"

Vong Nguyệt: "Cũng rất khó nói, nàng có thể thử giết ta."

Trọng Tử cười cười, "Ta chỉ có một mình ngươi, làm sao có thể giết ngươi được chứ?"

"Nếu nàng muốn giết ta thì người bị hủy diệt sẽ là nàng, " Vong Nguyệt cầm một khối lệnh bài màu đỏ sậm trong tay giao cho nàng, "Hiện tại nàng có thể giải trừ phong ấn của Thiên ma lệnh bất cứ lúc nào, vạn ma trong Hư Thiên đều nguyện cống hiến sức lực cho nàng, hãy thử triệu hồi chúng nó đi."

Trọng Tử không cảm thấy hứng thú với việc này, chỉ đưa tay tiếp nhận lệnh bài rồi để sang một bên, "Mới vừa bắt đầu, ta không nghĩ sẽ chấm dứt nhanh như vậy."

Thật ngạc nhiên là Vong Nguyệt không hề phản đối, y chỉ nói: "Thiên Chi Tà chết rồi, ta đã sắp xếp cho nàng một người khác."

"Ai?"

"Nàng tự nhìn đi ."

Không đợi cho nàng có cơ hội cự tuyệt, một bóng người hiện lên trước giường, là một người mặc áo cà sa màu đen - Pháp Hoa Diệt.

Vong Nguyệt nói: "Sau này ngươi đi theo làm thuộc hạ của hoàng hậu, chịu sự sai phái của hoàng hậu."

Trọng Tử nay đã là Thiên ma, người người trong ma tộc đều kính sợ, Pháp Hoa Diệt cũng không ngoại lệ, hơn nữa Trọng Tử đã từng cứu y một mạng, cho nên vừa nghe Vong Nguyệt nói vậy lập tức chắp hai tay lại tạo thành hình chữ thập, cung kính nói: "Bần tăng nguyện vì hoàng hậu cống hiến, cho dù có chết muôn lần cũng không chối từ."

Trọng Tử nhìn kỹ y, sau một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi vốn là hòa thượng thật sao?"

Pháp Hoa Diệt đáp: "Bần tăng vốn là người của Phật Tổ đến từ Tây Thiên, trước đây khi người và phật tranh chấp, bần tăng đã cố phản lại Phật môn, sẵn sàng góp sức cho Thánh quân."

"Được rồi," Trọng Tử gật đầu ý bảo y lui ra, sau đó quay sang Vong Nguyệt hỏi, "Sao ngươi lại phái cho ta một tên hòa thượng thế kia, sao không phái Ái Phượng Niên?"

"Chẳng phải Hoàng đế ở nhân gian đều phái thái giám chăm sóc cho hoàng hậu của mình sao, nàng hẳn là phải may mắn lắm khi người ta phái đến là hòa thượng chứ."