The Soda Pop
Trừ Em Ra Còn Có Ai

Trừ Em Ra Còn Có Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321852

Bình chọn: 7.00/10/185 lượt.

câu này, xoay người tránh ra, không có ý nhiều lời.

Liếc nhìn bóng lưng kia, ông Trương lắc đầu. "Vẫn lạnh nhạt ít lời như vậy."

"Ông Trương chớ để ý, anh ấy chính là như vậy." Uông Điềm Hinh nhỏ giọng nói xong, bước nhanh đuổi theo anh.

Xem, đàn gái người ta đã một lòng với cậu ta, nói đỡ cho cậu ta rồi, còn phản bác cái gì?

Bên nam cũng tám lạng nửa cân, không phải một đôi, mà động một chút là nắm tay đi ra tản bộ, dạo phố?

Anh đối với ai cũng thế, chỉ có trước mặt hai mẹ con này, mới có thể dịu dàng tự tại lộ ra nụ cười, nói chuyện thoải mái, người trong cuộc không có phát hiện kỳ diệu trong đó, những người ngoài cuộc như họ thì đều thấy rất rõ ràng, nói không có gì sao? Ông đây cũng không tin, dù không có nhiều, thì một chút cũng phải có.

Quan Tử Ngôn tìm chiếc ghế dài ngồi xuống, tầm mắt lưu ý Duyệt Duyệt chơi đùa, ở chỗ gật đầu chào hỏi với hộ gia đình lầu ba ở đối diện, người phụ nữ kia là mẹ của bé trai hai tuổi, sẽ thuận tiện coi chừng hai bé đang chơi chung.

Uông Điềm Hinh ngồi xuống bên cạnh anh, ngón trỏ chọc chọc bả vai anh. "Lúc nãy anh rời khỏi như thế thật là không lễ phép, ông Trương là người lớn."

Anh chuyển tầm mắt liếc nhìn cô, như đang ngẫm nghĩ nói thế nào. "Tôi không có thói quen nói quá nhiều với người ngoài."

"Ông Trương cũng không phải là người ngoài, không phải hai người làm hàng xóm hơn bốn năm rồi sao?" Láng giếng thì phải hòa thuận mà!

". . . . . ." Đôi môi giật giật. "Tôi cảm thấy không sao" không liên quan thời gian, làm hàng xóm mười năm cũng giống vậy, cảm giác cũng lạnh nhạt.

"Cho nên lúc tôi vừa mới dọn đến thì anh cũng không chịu bắt tay tôi." Cô đến bây giờ cũng còn nhớ cảm giác lúc ấy, là một người đàn ông rất tuấn tú, rất lạnh cũng rất kiêu ngạo, mắt mọc trên đỉnh đầu, ấn tượng lúc ban đầu cực kém.

"Tôi không thích đụng chạm tứ chi với người ngoài."

Này, anh nói với cô nhiều như vậy, còn kề vai ngồi chung với cô, có lúc cô sẽ nắm tay của anh, anh cũng không có bài xích, là bởi vì anh không có xem cô như người ngoài?

Chẳng biết tại sao, trái tim lại hơi mất tốc độ, nhảy thình thịch.

"Đúng rồi, hình như chưa từng thấ bộ đồ này của Duyệt Duyệt." Vội vàng nói sang chuyện khác.

"Chủ bút tặng. Lần trước cầm tiền nhuận bút tới đây cho tôi, thấy Duyệt Duyệt liền muốn ôm bé, lại dọa bé phải trốn trong lòng tôi khóc. Sau đó chủ bút không cam lòng chịu nhục, mua bộ quần áo này muốn tới nịnh bợ dụ dỗ bé, nhưng Duyệt Duyệt vẫn không nể mặt, nói gì cũng không cho ôm."

"Đó là đương nhiên, Duyệt Duyệt nhà tôi cũng không phải ai cũng đụng được." Người làm mẹ rất kiêu ngạo.

"Tối nay đi chợ đêm một lát, Duyệt Duyệt sắp không mặc vừa trang phục nữa rồi." Anh suy ngẫm, gần đây em bé lớn rất nhanh, sức ăn cũng rõ ràng gia tăng, sợ rằng phải mua trang phục số lớn hơn, nếu không chưa đến hai tháng lại muốn đổi.

"Ừ." Phơi mặt trời ấm áp, tựa vào trên người anh lười biếng ngủ.

Nghiêng đầu liếc nhìn gương mặt đẹp tựa vào trên vai anh. "Mệt rồi? Gần đây cô không có tinh thần gì." Mắt bị quầng thâm rồi, cho nên tối hôm qua anh mới có thể ôm Duyệt Duyệt đi, để cho cô ngủ một giấc ngon.

"Gần đây đang chuẩn bị tiết mục mới, bận đến sắp ngã ngửa." Cô nói nhỏ.

Anh không nói chuyện nữa, chỉ lo coi chừng nhỏ, không phiền tới lớn nữa.

Tiếng ca ngâm nga nhè nhẹ theo gió nhẹ đưa vào bên tai, đó là giọng của bà Trương.

Bà Trương có một giọng hát rất hay, lúc tuổi còn trẻ rất nhiều người theo đuổi, còn có người săn ngôi sao bỏ ra nhiều tiền để ký hợp đồng ra đĩa nhạc với bà, nhưng bà lại chỉ tỏa sáng vì mình ông Trương, chỉ là một siêu sao của mình ông Trương.

Đôi vợ chồng này là bầu bạn ân ái người người trong xã khu ca ngợi, tình cảm tốt từ trẻ tuổi đến già, cùng nhau nắm tay đi qua mưa gió hơn năm mươi năm, theo như Kinh Thi thì là "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già"!

Quan Tử Ngôn nói cho cô biết, đôi vợ chồng già này năm đó cũng rất chạy theo mô đen tự do yêu đương, có một đoạn tình cảm oanh oanh liệt liệt. Ông Trương là người ngoài tỉnh, ở mấy chục năm ở nơi nghèo nàn, nhưng bà Trương không để ý cha mẹ phản đối, kiên trì phải gả, không tiếc quyết liệt với người nhà, rồi bỏ trốn, ông Trương thương bà vì ông mà bỏ rơi tất cả, chịu uất ức, cả nhà mẹ cũng không về, nên mọi việc đều theo bà, lòng thương tiếc mấy chục năm như một ngày.

Vốn là, một người nghe không hiểu tiếng Đài, một người quốc ngữ không lưu loát, nhưng ông Trương đã học tiếng Đài vì bà, lúc nào cũng nghe tình ca Đài thâm tình khẩn thiết mà bà Trương hát cho ông nghe, từ trẻ tuổi vẫn hát đến già.

Còn nhớ rõ Nguyễn từng nói sẽ yêu anh một đời

Bởi vì Nguyễn không phải người vừa tiếp xúc tình yêu.

Trái tim của Nguyễn vì có chứa anh mà khác với người khác

Anh cũng yêu Nguyễn như Nguyễn yêu anh

Nếu không yêu anh thì cam nguyện cùng ai một đời một thế

Nếu không có anh thì trên thế gian có gì không đông lạnh để có thể yêu ai khác

Nếu không yêu anh thì yêu ai đến già và dùng tình sâu để đưa tiễn ai

Dù mưa gió thì chỉ cần có anh Nguyễn liền cam tâm tình nguyện chịu gian khổ

(Lời: Lý gia Tu)

Con người khi còn