
uyên nhân anh quyết định ôm Duyệt Duyệt tới tự mình chăm sóc, anh lo lắng tiếp tục như vậy nữa, mạng nhỏ của Duyệt Duyệt sẽ bị bà vú chơi mất.
"Duyên phận là, gặp phải một người yêu tôi, mà tôi vừa đúng cũng yêu người đó." Đọc lên lời tâm sự đầu tiên, anh dừng một lát, rồi đáp lại: "Có thể gặp được một người thật lòng yêu mình, cũng đã là duyên phận khó được, có vài người cả đời cũng không biết đến tình yêu. Mà gặp gỡ người yêu bạn, bạn cũng yêu người đó, thì tôi nghĩ đây đã không chỉ là duyên phận, mà là sự chăm sóc và ân tứ của trời cao."
"Duyên phận là, trong 23 triệu dân Đài Loan 2300, lại cố tình gặp được anh ấy."
"Duyên phận là, trải qua mười lăm năm lại ở trên đường gặp được nam sinh mình thầm thích, ngồi cạnh mình ở tiểu học, mà anh ấy vẫn còn nhớ mình, câu nói đầu tiên khi mở miệng là: 'Cậu còn thiếu mình 100 đồng chưa trả' thật là duyên phận đáng hận." Anh cười khẽ.
"Các bạn nghe đài dễ mến, tôi nghĩ người bạn này cố ý chọc cười, giải trí cho tôi, chỉ là —— xin hỏi rốt cuộc bạn đã trả lại 100 đồng kia chưa?"
Mở ra tin nhắn tiếp theo là "Mỗi ngày nghe anh nói về Duyệt Duyệt, hại tôi cũng thích bé, radio lần sau, có suy tính đưa bé lên ra mắt không? Chúng tôi cũng rất muốn gặp Duyệt Duyệt đáng yêu." Trả lời: "Sợ rằng có khó khăn, tôi còn chưa trưng cầu ý kiến của mẹ bé, phải chờ tôi suy nghĩ ra nên nói thế nào nữa."
Xuống nữa. "Sợ không cách nào ở cạnh Duyệt Duyệt đến lúc lớn thì dứt khoát cưới mẹ bé đi, đây cũng là duyên phận khó được!" Ngẩn người. "Nếu như đây là một trò đùa, thì được rồi, tôi cũng cười đáp, nhưng xin nói cho tôi biết nên cầu hôn như thế nào? Bởi vì anh muốn ở cạnh Duyệt Duyệt đến lớn, mà em vừa lúc là mẹ bé, cho nên xin em 『 thuận tiện 』 gả cho anh? Tôi nghĩ tôi còn chưa có cần ăn đòn như vậy."
Nghe đến đó, Uông Điềm Hinh cười thầm.
Người này thật hóm hỉnh! Vậy thường ngày sao cứ không thích nói chuyện? Rõ ràng thì có giọng nói hay, giỏi tài ăn nói mà!
Anh là người phát ngôn part time nổi tiếng của đài này, có khí chất, có giáo dục, trong lời nói có ý khác, hơn nữa còn là mỹ nam ngoại hình xuất chúng, nên rất được những người nghe hoan nghênh.
Sau đó cô lên trang web radio mới biết, anh mặc dù rất ít lộ diện ở các hoạt động của đài, nhưng mỗi lần xuất hiện đều được nhiều người chào đón. Có một năm nhận lấy chủ trì hoạt động bán hàng từ thiện, đưa đồ ấm vào trời đông giá rét, quan tâm người sống đời sống thực vật, anh đã tổ chức ký tên nhận sách, sách vở cũng bán giá rẻ, thậm chí có người muốn anh hát ở hiện trường, lấy giá cao mua một ca khúc của anh.
Còn nữa, cái gì gọi là "Viết vài thứ"? Thật sự quá hời hớt, anh có ý định tinh tế, sức quan sát bén nhạy, bút pháp đặc biệt mà lưu loát, văn thải trui luyện xuất sắc, dùng để viết tiểu thuyết trinh thám, đã có rất nhiều độc giả yêu thích, nếu như tác giả nổi tiếng xếp hàng top ở các tiệm sách chỉ là "Viết vài thứ" mà thôi, thì những người khác không phải uống gió tây bắc sao?
Rõ ràng được hoan nghênh vô cùng, cư nhiên không hề không đề cập tới, nếu không phải nhờ phúc của Duyệt Duyệt, thường đến chỗ ở của anh, cô cũng sẽ không phát hiện tác giả cô thưởng thức vô cùng, cư nhiên đang ở bên cạnh cô, cô thật là không tìm được ai khiêm tốn hơn anh.
"Ạch, ạch —— a, a!" Con gái lại đang quỷ rống quỷ kêu rồi, có lẽ là nghe được tên của mình, quơ múa đôi tay, thật vui vẻ muốn leo leo, bò bò lên đầu giường nữa, lơ đãng nắm điện thoại di động, cầm trong tay lắc lắc, thì nghe được tiếng vang ring ring reng reng.
"Duyệt Duyệt cũng muốn chơi tin nhắn à? Tốt, chúng ta cùng nhắn." Lựa chọn sử dụng chức năng tin nhắn, suy nghĩ một lát, đưa vào một hàng chữ, kéo tay nhỏ bé của con gái đặt lên nút gửi đi. "Chúng ta nhắn tin cho chú, đè xuống. Ừ, Duyệt Duyệt thật là giỏi đó ——" thưởng cho con gái một cái hôn lên má mềm.
Duyên phận là, có anh thật tốt.
—— Trái tim cô đơn.
Xuống tiết mục, về đến nhà đã gần mười một giờ.
Vừa bước ra thang máy, liền nghe trong nhà truyền tới tiếng khóc lừng lẫy, anh chưa về nhà, mà là đi đến nhà đối diện nhấn chuông cửa trước.
"Sao Duyệt Duyệt khóc thành ra như vậy?"
Uông Điềm Hinh ra mở cửa nhún nhún vai. "Tự bé làm mình đau đó, đã bảo bé đừng bò đến đầu giường nữa, đáng đời ăn đau khổ, đầu bị đụng u một cục, hiện tại đang ai cha gọi mẹ."
"Cô đừng nói mát thế chứ." Nào có con gái ngã nhào bị thương, mẹ ở một bên vỗ tay bảo hay?
Bé ở bên trong đang cố gắng khóc như Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành, nghe được tiếng của người mình yêu quý, liền xiêu xiêu đổ đổ bò xuống giường, nện đôi chân ngắn chập chững đi tới, nước mắt nước mũi tèm lem, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Biết con gái không ai bằng mẹ, Uông Điềm Hinh rảnh rang nhíu mày. "Lại muốn cáo trạng." Cứ như cô cả ngày lẫn đêm đều chọc con gái, ăn hiếp bé thảm lắm vậy đó.
Quan Tử Ngôn khom người, giang hai cánh tay chờ đợi bé khóc sướt mướt tìm nơi nương tựa.
Xuyên qua thiên sơn vạn thủy, loại bỏ muôn vàn khó khăn tìm nơi nương tựa , thân thể nho nhỏ dựa vào, thút thít nức nở, âm thanh cầu xin thương xót phát ra ——
"Ba, ba . . . ."
Cắn chữ rõ ràng, không