Polly po-cket
Trừ Em Ra Còn Có Ai

Trừ Em Ra Còn Có Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321910

Bình chọn: 7.5.00/10/191 lượt.

này, cố tình mỗi lần đều làm cho anh gặp vừa vặn, cô không thể tìm địa phương kín đáo một chút sao?

Không muốn nghe nữa, nên anh lặng lẽ lách mình đi, không ngờ vẫn bị đuôi mắt của cô nhìn thấy.

Bị phiền đến nổi giận, cô nhất thời xúc động, bật thốt lên hô: "Tử Ngôn, nói cho anh ta biết, anh sẽ lấy em đi!"

Anh dừng lại, sống lưng cứng còng.

Không khí rất yên tĩnh, yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng nghe thấy.

Rồi sau đó, anh có động tác —— cũng không quay đầu lại đi về phía trước.

Sợ anh lại hiểu lầm, cũng không để ý lệnh phong tỏa của anh lúc trước, Uông Điềm Hinh bước nhanh đuổi theo.

Lúc này cô không cho người ta hôn loạn, ngay cả góc áo cũng không đụng phải, sao anh lại tức giận hơn? Bóng lưng căng thẳng cứng ngắc rõ ràng: đừng đụng ta!

Cô không có can đảm tiến lên đụng anh. . . .

Bước chân của anh không nhanh không chậm, xem ra giống như là không có ý thoát khỏi cô, nhưng vẫn không để ý cô, hại cô đi phía sau, cũng không biết làm sao mới tốt.

Có đến vài lần tan việc, cả người mệt mỏi mệt mỏi mệt mỏi, thật ra thì rất muốn đến chỗ anh, để cho anh ôm, nũng nịu với anh, cảm thụ cảm giác được yêu thương cưng chiều, đêm đó sẽ ngủ rất ngon.

Nhưng anh đã nói như vậy rồi, cô đâu còn có mặt mũi tiến lên đòi ăn canh đóng cửa nữa? Còn nhớ anh cũng chỉ có thể đè nén xuống.

Cô không biết anh bớt giận chưa, cũng không hiểu biết lệnh phong tỏa kia khi nào mới bãi bỏ.

Yên lặng đi một đoạn đường, anh đột nhiên dừng bước, hại cô thiếu chút nữa đâm đầu vào lưng của anh.

Anh quay đầu lại, trầm trầm hỏi ra một câu: "Em nghĩ rõ chưa?"

"Hả?" Đây là vấn đề quỷ gì? Cô rõ ràng mà, vẫn luôn rất rõ ràng.

"Anh không muốn lấy em?" Nếu không sao lại hỏi như vậy.

Ánh mắt anh lạnh lẽo. "Không."

Cô vẫn chưa có tỉnh táo lại để lý trí xử lý chuyện này!

Như vậy tính là gì chứ? Vì đấu với một người đàn ông, chứng minh còn có người muốn cô, liền xúc động nóimuốn anh cưới cô, hôn nhân của anh, có thể để cô tùy tiện như trò đùa vậy sao?

Cô xem anh là gì chứ? Là nam phụ mà nữ chính dùng để chọc tức nam chính khi hai người sinh ra hiểu lầm trong phim truyền hình tám giờ?

Anh không biết cô và người đàn ông kia có hiểu lầm gì, mà lại rời đi khi mang thai Duyệt Duyệt, đến nay không giải được bế tắc, nhưng chỉ cần một ngày hiểu lầm của cô còn đó, anh cũng sẽ không cưới cô.

Anh thà bị mất đi, cũng không muốn cô ôm oán hận, vì báo thù một người đàn ông khác mà gả cho anh. Cô nhất định phải xác định, người cô thật sự muốn là ai.

Ở trong quan niệm của anh, hôn nhân là lời hứa thần thánh nhất, là một đôi nam nữ thận trọng phó thác cả đời, cả đời thật lòng làm bạn với nhau, không thể là như thế này, không nên là như bây giờ.

Dưới tình huống này, anh không cách nào đồng ý.

Một câu "Không" kiên định, làm trái tim Uông Điềm Hinh lạnh hết.

Cô không có đuổi theo nữa, mất hồn mặc anh cho anh tránh ra, càng lúc càng xa.

Anh nói, anh không muốn cưới cô, rất như vậy, rất quyết tuyệt. . . . . .

Anh đang chờ, đang đếm ngày, từng ngày từng ngày đứng chờ cô.

Không cầu mong gì khác, chỉ muốn cô đi tới, ôm anh thật chặt như đêm đó, không để cho anh rời đi, sau đó kiên định nói cho anh biết, cô thương anh!

Cái anh muốn, chỉ là một trái tim, như thế mà thôi.

Còn lại, cô muốn xử lý những chuyện kia như thế nào, cô và người đàn ông kia có rối rắm gì, đều không cần nói cho anh biết, anh cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ cần người cô yêu là anh.

Nhưng, không có.

Cô không có thử đi về phía anh nữa, cũng không còn anh giải thích gì với anh nữa, giống như —— trở lại hai đường thẳng song song không chạm vào nhau như lúc ban đầu.

Cô rốt cuộc —— nghĩ rõ chưa?

Mấy lần bọn họ gặp nhau dưới lầu, đã không còn trường hợp tranh chấp đối lập, xem ra rất bình thản, cô rốt cuộc có thể tỉnh táo đối mặt vấn đề, mà không phải luôn luôn trốn tránh, trốn tránh rồi vấn đề vẫn ở nơi đó không có giải quyết.

Đây đã từng là hy vọng của anh, nhưng cô thật sự làm vậy, anh lại cảm thấy mất mác chua xót.

Duyệt Duyệt vẫn sẽ chạy tới nơi này, chỉ là anh không còn qua nữa, Uông Điềm Hinh cũng chẳng qua tới.

Duyệt Duyệt vẫn dây dưa dính anh thân mật vô cùng, trước người sau người đều kêu papa, cô không nói cái gì, anh cũng không muốn làm khó cô, mấy lần muốn nói gì với Duyệt Duyệt, nhưng lời nói đến khóe miệng, lại nuốt trở về.

Quá khứ, cô nói cha của Duyệt Duyệt không có ở đây, cho nên anh có thể giấu giếm điều bí mật này cả đời, làm ba của Duyệt Duyệt vĩnh viễn, nhưng bây giờ, ba ruột của Duyệt Duyệtđang ở trước mặt bé, anh còn có thể làm như vậy nữa sao?

Nếu như, cuối cùng Uông Điềm Hinh không lựa chọn anh, anh cũng không muốn dùng Duyệt Duyệt để ràng buộc cô.

Nhưng, anh làm sao dứt bỏ được? Đứa nhỏ này, đã là một miếng thịt trong lòng anh, không bỏ được, trừ máu mủ, thì việc anh làm, cho tới bây giờ cũng không ít hơn bất kỳ một người cha nào trên đời.

Lúc Duyệt Duyệt vừa ra đời yếu ớt nhiều bệnh, anh lúc nào cũng lo lắng đề phòng, phiền não vì bé, trắng đêm không ngủ chú ý trông chừng lúc bé ngã bệnh.

Duyệt Duyệt học nói chuyện thì cùng Điềm Hinh đoán xem bé đang nói cá